Diệp Lâm hỏi điều mình muốn hỏi, cũng hỏi ra điều khó hiểu của mọi người. Hơn nữa, Diệp Lâm vừa hỏi, mọi người đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười. 'Thầm nghĩ có khi nào là nhận lầm người rồi không?
“Tôi biết ngay mà!”
Lúc này, thấy chuyện đột nhiên có chuyển biến, Diệp Trạch lập tức mừng như điên.
“Anh ta ngồi tù năm năm, sao có thể làm cho nhà họ Hàn nợ ân tình được?”
Theo Diệp Trạch biết, Diệp Lâm chưa từng đi Thanh Châu, cũng chưa từng quen biết người nhà họ Hàn gì đó.
“Hóa ra là nhận lầm người!” “Ha ha, buồn cười là tên anh trai rác rưởi của tôi lại ngu ngốc đi nói ra!”
Nếu đổi lại là Diệp Trạch, thì cậu ta tất nhiên sẽ nhân cơ hội cáo mượn oai hùm.
Diệp Trạch thầm cười lạnh, chờ sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, Bàng thiếu chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.
Giờ phút này, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía Hàn Anh, dường như đang đợi cô nhận người một lần cuối cùng.
“Ha ha...” Hàn Anh không nhịn được mà bật cười, rồi chợt nhận ra một vấn đề. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở cao ốc Long Môn.
Có điều, lúc ấy Diệp Lâm có chuyện gấp cần đi, Hàn Anh còn chưa kịp làm quen anh, nói tiếng cảm ơn anh, là đã tách ra rồi.
Vậy nên cho đến tận bây giờ, Diệp Lâm còn chưa biết chuyện gì cả.
Anh không biết rằng đan dược mà mình cầm đi xét nghiệm đã cứu mạng mẹ của Hàn Anh, khiến cho nhà họ Hàn nợ Diệp Lâm một ân tình cực lớn.
“Cứ cho là tôi có nhận lầm người, chẳng lẽ ông Khổng cũng nhận lầm người nữa hả?” Hàn Anh nói với Diệp Lâm.
Nhắc tới Khổng Hữu Vĩ, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, còn mơ hồ đoán được một vài phần.
Ngay trước mặt người ngoài, Hàn Anh cũng không tiện nói thẳng. Chuyện mẹ bị bệnh, cha đi Yến Kinh tìm bác sĩ chữa bệnh, đều được tiến hành trong âm thầm.
“Được rồi.” Hàn Anh vẫy tay với ông chủ quán bar: “Cơ bản là giải quyết xong rồi. Dọn quán đi!”
Hàn Anh muốn có một hoàn cảnh yên tĩnh để nói chuyện, không muốn bị người ngoài làm phiền.
“Vâng!” Ông chủ quán bar lập tức đi làm việc, sắp xếp cho nhân viên mời khách ra về, miễn phí toàn bộ hóa đơn.
Vậy là xong rồi hả?
Thấy vậy, mọi người vẫn không hiểu ra sao. Có điều, thấy Hàn Anh ra lệnh đuổi khách, mọi người cũng không dám dây dưa ở lại.
€ó điều, bọn họ trước khi đi vẫn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc thì Hàn Anh và Diệp Lâm có quen biết nhau hay không, mối quan hệ giữa bọn họ là gì, Bàng thiếu có bỏ qua hay không?
“Bàng thiếu... tôi...” Diệp Trạch đứng ở một bên, còn chưa chịu từ bỏ ý định, mong chờ người ở đây ra tay dạy dỗ Diệp Lâm.
Có điều, Bàng Văn Hiên vừa mới nghe Hàn Anh nhắc tới ông Khổng, chợt nhận ra rằng mối quan hệ dây mơ rễ má bên trong đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của mình rồi.
Ông Khổng chính là bộ trưởng bộ tài chính, chức quan rất cao, cao hơn cả cha mình nữa.
Dù là ông Khổng hay là Hàn chiến thần, chỉ cần Diệp Lâm có mối quan hệ với bất cứ ai, thì nhà họ Bàng bọn họ đều không thể dễ dàng đắc tội.
“Cút!” Bàng thiếu gào lên đuổi Diệp Trạch đi.
Nếu không phải vì cậu ta thì sao mình lại vô duyên vô cớ đi rước một phiền phức lớn về cho mình chứ?
Đợi mọi người đi hết rồi, Diệp Lâm, Hàn Anh, Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và một số ít công tử trong giới ngồi cùng với nhau. Hàn Anh tìm hiểu sơ qua về mâu thuẫn giữa Diệp Lâm và Bàng Văn Hiên, rồi
nói một cách công bằng: “Vậy là Tiểu Hiên Tử cậu tin vào lời nói bậy, ỷ thế hiếp người, tùy tiện đuổi Diệp tiên sinh? Cậu làm không đúng rồi.”
“Lại đây, xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”
Cái gì?
Bàng Văn Hiên nghe vậy thì tức điên lên.
Cho dù là mình có sai trước, mình chủ động gây chuyện với đối phương, thì mình cũng đã bị ăn một trận đòn, vỡ đầu chảy máu rồi, sao bây giờ còn phải đi
xinm lỗi đối phương nữa?
Bàng Văn Hiên trừng Diệp Lâm. Bởi vì không biết rõ bối cảnh của đối phương, cho nên anh ta không biết là nên chủ động chịu thua hay là cứng đầu đến cùng.
“Sao hả, Tiểu Hiên Tử, cậu lớn rồi, ngay cả chị cũng không muốn nể mặt hả?” 'Thấy vậy, Hàn Anh nhíu đôi mày đẹp lại, lạnh giọng trách mắng.
“Chị cả, không phải là em không muốn nể mặt chị, em chỉ là...” Nói đến đây, Bàng Văn Hiên lại trừng Diệp Lâm một cái: “Em không phục!”
Sự tự tôn ở trong lòng và sự kiêu ngạo về thân phận khiến Bàng Văn Hiên khó có thể mở miệng xin lỗi.
“Bỏ đi.” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản: “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh thay tôi làm một chuyện thôi.”
“Thay anh làm một chuyện?” Bàng Văn Hiên vẫn rất tức giận bất bình, thầm nghĩ anh cũng biết được nước lấn tới lắm, bắt đầu sai tôi làm việc hả?
“Chuyện gì vậy?” Hàn Anh tò mò hỏi, nghĩ nếu là chuyện không khó thì mình rất vui đi giúp đỡ.
Diệp Lâm nói: “Tôi muốn anh thay tôi đi viện kiểm sát tìm hồ sơ vụ án năm xưa của tôi.”
Cái gì?
Anh vừa dứt lời, mọi người ở đây đều giật mình.
Nhất là Bàng Văn Hiên, anh ta vừa giật mình vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Anh bảo tôi đi trộm hồ sơ hả? Một khi bại lộ là phải bị chém đầu! Ngay cả cha tôi cũng
không bảo vệ được tôi nữa!”
Bàng Văn Hiên thà rằng dập đầu xin lỗi Diệp Lâm, cũng không dám làm ra loại chuyện phạm pháp ấy.
Huống chị, vụ án là vụ án năm năm trước, anh ta đi đâu tìm ra hồ sơ liên quan?
Cho dù có thể tìm được, thì anh ta cũng không dám tự mình mang đi. “Anh tha cho tôi đi!” Bàng Văn Hiên hừ lạnh: “Tôi không giúp được anh đâu!” “Vụ án năm xưa gì?” Hàn Anh tò mò hỏi.
Bởi vì năm nào cô cũng đi theo cha mình ở Thanh Châu, cho nên không biết một vài chuyện xảy ra ở Yến Kinh.
Hoa Quốc Đống kể lại chuyện năm xưa một cách đơn giản.
“Ô..” Hàn Anh mơ hồ nhớ rõ tin tức liên quan, thậm chí còn quen biết một người trong cuộc.
Ngay sau đó, Hàn Anh giật mình hỏi: “Diệp tiên sinh muốn tìm đọc hồ sơ, chẳng lẽ là vì muốn lật lại bản án?”
“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi bị oan. Lần này ra tù, tôi đương nhiên là
phải điều tra rõ chuyện năm xưa, trả lại sự trong sạch cho mình.”
Hàn Anh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, sau đó đi hỏi Bàng Văn Hiên: “Cậu có thể tìm cha cậu giúp đỡ không?”
“Không được!” Bàng Văn Hiên lập tức lắc đầu, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì: “Nếu anh muốn lật lại bản án thì phải đi theo quy trình bình thường. Anh muốn đi cửa sau từ chỗ tôi, thậm chí muốn tôi giúp anh trộm hồ sơ hả? Tôi không làm được!”
Tuy rằng Bàng Văn Hiên là một tên ăn chơi trác táng, bình thường không làm chuyện đàng hoàng, nhưng mà anh ta cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì ngay cả chạm vào cũng không thể chạm vào.
“Hừm...” Hàn Anh nghĩ nghĩ, cũng biết chuyện này liên quan đến bộ tư pháp, tòa án nhân dân và viện kiểm sát, rất khó lật lại bản án.
Bởi vì một khi lật lại bản án, thì sẽ có không biết bao nhiêu người không giữ được cái ghế dưới mông, thậm chí là cái đầu trên cổ.
Vậy nên sẽ không ai sẵn lòng đắc tội với người để lôi ra chuyện cũ.
Cho dù là cha của Hàn Anh cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào loại chuyện này, để tránh rơi vào rồi khó thoát ra.
“Nhắc đến chuyện năm xưa.” Hàn Anh cười dời đề tài: “Tôi có mời một người trong cuộc đến đây, chắc là cô ấy sắp đến rồi.”
Cô còn chưa nói xong, thì đã nghe ông chủ quán bar đứng ở cửa hô lên: “Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy? Thật là không may, hôm nay quán bar chúng tôi được bao hết rồi...”
“Tôi có hẹn ở đây!” Dứt lời, Kim Lũ Y đi vào bên trong.
“Tôi biết ngay mà!”
Lúc này, thấy chuyện đột nhiên có chuyển biến, Diệp Trạch lập tức mừng như điên.
“Anh ta ngồi tù năm năm, sao có thể làm cho nhà họ Hàn nợ ân tình được?”
Theo Diệp Trạch biết, Diệp Lâm chưa từng đi Thanh Châu, cũng chưa từng quen biết người nhà họ Hàn gì đó.
“Hóa ra là nhận lầm người!” “Ha ha, buồn cười là tên anh trai rác rưởi của tôi lại ngu ngốc đi nói ra!”
Nếu đổi lại là Diệp Trạch, thì cậu ta tất nhiên sẽ nhân cơ hội cáo mượn oai hùm.
Diệp Trạch thầm cười lạnh, chờ sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, Bàng thiếu chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.
Giờ phút này, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía Hàn Anh, dường như đang đợi cô nhận người một lần cuối cùng.
“Ha ha...” Hàn Anh không nhịn được mà bật cười, rồi chợt nhận ra một vấn đề. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở cao ốc Long Môn.
Có điều, lúc ấy Diệp Lâm có chuyện gấp cần đi, Hàn Anh còn chưa kịp làm quen anh, nói tiếng cảm ơn anh, là đã tách ra rồi.
Vậy nên cho đến tận bây giờ, Diệp Lâm còn chưa biết chuyện gì cả.
Anh không biết rằng đan dược mà mình cầm đi xét nghiệm đã cứu mạng mẹ của Hàn Anh, khiến cho nhà họ Hàn nợ Diệp Lâm một ân tình cực lớn.
“Cứ cho là tôi có nhận lầm người, chẳng lẽ ông Khổng cũng nhận lầm người nữa hả?” Hàn Anh nói với Diệp Lâm.
Nhắc tới Khổng Hữu Vĩ, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, còn mơ hồ đoán được một vài phần.
Ngay trước mặt người ngoài, Hàn Anh cũng không tiện nói thẳng. Chuyện mẹ bị bệnh, cha đi Yến Kinh tìm bác sĩ chữa bệnh, đều được tiến hành trong âm thầm.
“Được rồi.” Hàn Anh vẫy tay với ông chủ quán bar: “Cơ bản là giải quyết xong rồi. Dọn quán đi!”
Hàn Anh muốn có một hoàn cảnh yên tĩnh để nói chuyện, không muốn bị người ngoài làm phiền.
“Vâng!” Ông chủ quán bar lập tức đi làm việc, sắp xếp cho nhân viên mời khách ra về, miễn phí toàn bộ hóa đơn.
Vậy là xong rồi hả?
Thấy vậy, mọi người vẫn không hiểu ra sao. Có điều, thấy Hàn Anh ra lệnh đuổi khách, mọi người cũng không dám dây dưa ở lại.
€ó điều, bọn họ trước khi đi vẫn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc thì Hàn Anh và Diệp Lâm có quen biết nhau hay không, mối quan hệ giữa bọn họ là gì, Bàng thiếu có bỏ qua hay không?
“Bàng thiếu... tôi...” Diệp Trạch đứng ở một bên, còn chưa chịu từ bỏ ý định, mong chờ người ở đây ra tay dạy dỗ Diệp Lâm.
Có điều, Bàng Văn Hiên vừa mới nghe Hàn Anh nhắc tới ông Khổng, chợt nhận ra rằng mối quan hệ dây mơ rễ má bên trong đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của mình rồi.
Ông Khổng chính là bộ trưởng bộ tài chính, chức quan rất cao, cao hơn cả cha mình nữa.
Dù là ông Khổng hay là Hàn chiến thần, chỉ cần Diệp Lâm có mối quan hệ với bất cứ ai, thì nhà họ Bàng bọn họ đều không thể dễ dàng đắc tội.
“Cút!” Bàng thiếu gào lên đuổi Diệp Trạch đi.
Nếu không phải vì cậu ta thì sao mình lại vô duyên vô cớ đi rước một phiền phức lớn về cho mình chứ?
Đợi mọi người đi hết rồi, Diệp Lâm, Hàn Anh, Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và một số ít công tử trong giới ngồi cùng với nhau. Hàn Anh tìm hiểu sơ qua về mâu thuẫn giữa Diệp Lâm và Bàng Văn Hiên, rồi
nói một cách công bằng: “Vậy là Tiểu Hiên Tử cậu tin vào lời nói bậy, ỷ thế hiếp người, tùy tiện đuổi Diệp tiên sinh? Cậu làm không đúng rồi.”
“Lại đây, xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”
Cái gì?
Bàng Văn Hiên nghe vậy thì tức điên lên.
Cho dù là mình có sai trước, mình chủ động gây chuyện với đối phương, thì mình cũng đã bị ăn một trận đòn, vỡ đầu chảy máu rồi, sao bây giờ còn phải đi
xinm lỗi đối phương nữa?
Bàng Văn Hiên trừng Diệp Lâm. Bởi vì không biết rõ bối cảnh của đối phương, cho nên anh ta không biết là nên chủ động chịu thua hay là cứng đầu đến cùng.
“Sao hả, Tiểu Hiên Tử, cậu lớn rồi, ngay cả chị cũng không muốn nể mặt hả?” 'Thấy vậy, Hàn Anh nhíu đôi mày đẹp lại, lạnh giọng trách mắng.
“Chị cả, không phải là em không muốn nể mặt chị, em chỉ là...” Nói đến đây, Bàng Văn Hiên lại trừng Diệp Lâm một cái: “Em không phục!”
Sự tự tôn ở trong lòng và sự kiêu ngạo về thân phận khiến Bàng Văn Hiên khó có thể mở miệng xin lỗi.
“Bỏ đi.” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản: “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh thay tôi làm một chuyện thôi.”
“Thay anh làm một chuyện?” Bàng Văn Hiên vẫn rất tức giận bất bình, thầm nghĩ anh cũng biết được nước lấn tới lắm, bắt đầu sai tôi làm việc hả?
“Chuyện gì vậy?” Hàn Anh tò mò hỏi, nghĩ nếu là chuyện không khó thì mình rất vui đi giúp đỡ.
Diệp Lâm nói: “Tôi muốn anh thay tôi đi viện kiểm sát tìm hồ sơ vụ án năm xưa của tôi.”
Cái gì?
Anh vừa dứt lời, mọi người ở đây đều giật mình.
Nhất là Bàng Văn Hiên, anh ta vừa giật mình vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Anh bảo tôi đi trộm hồ sơ hả? Một khi bại lộ là phải bị chém đầu! Ngay cả cha tôi cũng
không bảo vệ được tôi nữa!”
Bàng Văn Hiên thà rằng dập đầu xin lỗi Diệp Lâm, cũng không dám làm ra loại chuyện phạm pháp ấy.
Huống chị, vụ án là vụ án năm năm trước, anh ta đi đâu tìm ra hồ sơ liên quan?
Cho dù có thể tìm được, thì anh ta cũng không dám tự mình mang đi. “Anh tha cho tôi đi!” Bàng Văn Hiên hừ lạnh: “Tôi không giúp được anh đâu!” “Vụ án năm xưa gì?” Hàn Anh tò mò hỏi.
Bởi vì năm nào cô cũng đi theo cha mình ở Thanh Châu, cho nên không biết một vài chuyện xảy ra ở Yến Kinh.
Hoa Quốc Đống kể lại chuyện năm xưa một cách đơn giản.
“Ô..” Hàn Anh mơ hồ nhớ rõ tin tức liên quan, thậm chí còn quen biết một người trong cuộc.
Ngay sau đó, Hàn Anh giật mình hỏi: “Diệp tiên sinh muốn tìm đọc hồ sơ, chẳng lẽ là vì muốn lật lại bản án?”
“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi bị oan. Lần này ra tù, tôi đương nhiên là
phải điều tra rõ chuyện năm xưa, trả lại sự trong sạch cho mình.”
Hàn Anh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, sau đó đi hỏi Bàng Văn Hiên: “Cậu có thể tìm cha cậu giúp đỡ không?”
“Không được!” Bàng Văn Hiên lập tức lắc đầu, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì: “Nếu anh muốn lật lại bản án thì phải đi theo quy trình bình thường. Anh muốn đi cửa sau từ chỗ tôi, thậm chí muốn tôi giúp anh trộm hồ sơ hả? Tôi không làm được!”
Tuy rằng Bàng Văn Hiên là một tên ăn chơi trác táng, bình thường không làm chuyện đàng hoàng, nhưng mà anh ta cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì ngay cả chạm vào cũng không thể chạm vào.
“Hừm...” Hàn Anh nghĩ nghĩ, cũng biết chuyện này liên quan đến bộ tư pháp, tòa án nhân dân và viện kiểm sát, rất khó lật lại bản án.
Bởi vì một khi lật lại bản án, thì sẽ có không biết bao nhiêu người không giữ được cái ghế dưới mông, thậm chí là cái đầu trên cổ.
Vậy nên sẽ không ai sẵn lòng đắc tội với người để lôi ra chuyện cũ.
Cho dù là cha của Hàn Anh cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào loại chuyện này, để tránh rơi vào rồi khó thoát ra.
“Nhắc đến chuyện năm xưa.” Hàn Anh cười dời đề tài: “Tôi có mời một người trong cuộc đến đây, chắc là cô ấy sắp đến rồi.”
Cô còn chưa nói xong, thì đã nghe ông chủ quán bar đứng ở cửa hô lên: “Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy? Thật là không may, hôm nay quán bar chúng tôi được bao hết rồi...”
“Tôi có hẹn ở đây!” Dứt lời, Kim Lũ Y đi vào bên trong.