LÚC này, ở phía bên kia, trong căn nhà trên đỉnh núi.
Kể từ khi Diệp Lâm xuống núi trị thương vẫn không rõ tình hình ra sao.
Đám côn đồ trên núi cũng đã rục rịch chuẩn bị ra tay.
“Mẹ kiếp! Vừa rồi sao tôi lại ra tay nhanh như vậy chứ! Nếu trì hoãn thêm mấy giây nữa, có lẽ đã không phải chặt tay rồi… Bà mẹ nó… Tay trái của tôi!” Có người ôm lòng bàn tay, khóc không ra nước mắt.
“Đúng! Tên Long Vương đó rõ ràng đã chịu nhiều đòn trí mạng, hóa ra từ nãy đến giờ cậu ta chỉ cố gắng cầm cự thôi, có lẽ lúc này cậu ta đã sắp chết rồi!”
Có người lại đang xì xào bàn tán, suy đoán Diệp Lâm có lẽ đã xong đời rồi.
Nếu không có các cao thủ như Hoàng Tiềm và hai ông cháu Giang Vệ Quốc giúp kiếm soát hiện trường, cộng với việc hầu hết họ đã bị gãy một tay thì họ đã mạo hiếm lập nhóm trốn thoát rồi.
Một mình Hoàng Tiềm sẽ khó có thể trấn áp được họ.
“Hừ! Các người không cần phải nằm mơ
nữa!”
Lúc này, Hoàng Tiềm lên tiếng cảnh cáo.
“Long Vương đại nhân là cao thủ y thuật, vết thương này không tính là gì!”
“Dù độc tố của Thái Tuế bệnh tật có mạnh cỡ nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng của Long Vương đại nhân đâu!”
Chưa kịp nói xong, anh ta đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua hội trường.
Diệp Lâm chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào như đang đi dạo.
“Long Vương?” Hoàng Tiềm nhìn thấy cảnh này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhóm người côn đồ nhìn thấy anh, tất cả đều tuyệt vọng, nhưng chỉ có thế gượng cười, đứng dậy chào đón anh.
Họ đồng thanh nói: “Mừng Long Vương trở lại!”
“Diệp Lâm, vết thương của anh đã khỏi rồi sao?” Giang Đường cười hỏi.
“ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Không có gì nghiêm trọng.”
“Ha, tôi biết anh sẽ không sao mà.” Giang Đường vỗ vai Diệp Lâm, cười nói.
Ngay cả vết thương mấy chục năm trên
người ông nội anh cũng có thể được, vậy thì những vết thương thòng thường như vậy đương nhiên không thành vấn đề.
“Y thuật của Cậu Diệp quả nhiên siêu phàm!” Giang Vệ Quốc cũng chân thành khen ngợi anh.
Lúc này, Hoàng Tiềm quay sang báo cáo: “Long Vương đại nhân, vừa rồi, trong lúc cậu bế quan chữa trị vết thương, những người này không chịu yên phận, thậm chí còn hy vọng cậu chết ạ.”
“Nên xử lý thế nào đây!”
Kể từ khi Diệp Lâm xuống núi trị thương vẫn không rõ tình hình ra sao.
Đám côn đồ trên núi cũng đã rục rịch chuẩn bị ra tay.
“Mẹ kiếp! Vừa rồi sao tôi lại ra tay nhanh như vậy chứ! Nếu trì hoãn thêm mấy giây nữa, có lẽ đã không phải chặt tay rồi… Bà mẹ nó… Tay trái của tôi!” Có người ôm lòng bàn tay, khóc không ra nước mắt.
“Đúng! Tên Long Vương đó rõ ràng đã chịu nhiều đòn trí mạng, hóa ra từ nãy đến giờ cậu ta chỉ cố gắng cầm cự thôi, có lẽ lúc này cậu ta đã sắp chết rồi!”
Có người lại đang xì xào bàn tán, suy đoán Diệp Lâm có lẽ đã xong đời rồi.
Nếu không có các cao thủ như Hoàng Tiềm và hai ông cháu Giang Vệ Quốc giúp kiếm soát hiện trường, cộng với việc hầu hết họ đã bị gãy một tay thì họ đã mạo hiếm lập nhóm trốn thoát rồi.
Một mình Hoàng Tiềm sẽ khó có thể trấn áp được họ.
“Hừ! Các người không cần phải nằm mơ
nữa!”
Lúc này, Hoàng Tiềm lên tiếng cảnh cáo.
“Long Vương đại nhân là cao thủ y thuật, vết thương này không tính là gì!”
“Dù độc tố của Thái Tuế bệnh tật có mạnh cỡ nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng của Long Vương đại nhân đâu!”
Chưa kịp nói xong, anh ta đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua hội trường.
Diệp Lâm chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào như đang đi dạo.
“Long Vương?” Hoàng Tiềm nhìn thấy cảnh này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhóm người côn đồ nhìn thấy anh, tất cả đều tuyệt vọng, nhưng chỉ có thế gượng cười, đứng dậy chào đón anh.
Họ đồng thanh nói: “Mừng Long Vương trở lại!”
“Diệp Lâm, vết thương của anh đã khỏi rồi sao?” Giang Đường cười hỏi.
“ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Không có gì nghiêm trọng.”
“Ha, tôi biết anh sẽ không sao mà.” Giang Đường vỗ vai Diệp Lâm, cười nói.
Ngay cả vết thương mấy chục năm trên
người ông nội anh cũng có thể được, vậy thì những vết thương thòng thường như vậy đương nhiên không thành vấn đề.
“Y thuật của Cậu Diệp quả nhiên siêu phàm!” Giang Vệ Quốc cũng chân thành khen ngợi anh.
Lúc này, Hoàng Tiềm quay sang báo cáo: “Long Vương đại nhân, vừa rồi, trong lúc cậu bế quan chữa trị vết thương, những người này không chịu yên phận, thậm chí còn hy vọng cậu chết ạ.”
“Nên xử lý thế nào đây!”