Thật khó tin khi nói một người chính trực như vậy lại có liên quan đến vụ án xác ướp kỳ lạ kia.
"Có cần cha phái người hỗ trợ con điều tra không?" Lý Úc Bạch có chút bất an.
"Không cần đâu ạ." Kim Lũ Y nói: “Chỉ cần đội cận vệ Yến Kinh là đủ rồi."
Lý Úc Bạch dặn đi dặn lại: “Nếu vụ án này có thể liên quan đến quốc sư, chắc hẳn không hề đơn giản, con nhất định phải cẩn thận hơn, đừng để bị mắc kẹt trong đó, rơi vào nguy hiểm.”
"Vâng, thưa cha, con sẽ chú ý hơn." Kim Lũ Y gật đầu.
Lý Úc Bạch còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng cấp phó Hồ Phi đột nhiên bước vào, thì thầm vào tai ông ấy mấy câu.
"Người đó cũng đã tới Yên Kinh rồi ạ."
"Quả nhiên!" Hai mắt Lý Úc Bạch sáng lên, lập tức rời đi.
"Cha, muộn như vậy cha còn đi ra ngoài sao?" Kim Lũ Y còn tưởng rằng đêm nay cha nuôi của cô sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
"Ừ." Lý Úc Bạch đáp lại, ngẩng đầu bước ra khỏi nhà, cảm khái nói: "Đi giết một người!"
Cùng lúc đó.
Bộ Quốc phòng cũng tổ chức một cuộc họp suốt đêm để thảo luận về việc lựa chọn chiến thần Ung Châu.
“Không ngờ tên nhóc họ Diệp đó lại có hổ phù?” Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ngồi ở trên cao, vẻ mặt đăm chiêu: "Làm đảo lộn hết kế hoạch của chúng ta rồi."
“Đúng vậy!” Thứ trưởng Thẩm Thường Thanh cũng đồng tình: “Lúc cậu ta lấy hổ phù ra lệnh cho ba đại quân, tôi cũng bất ngờ.”
Hổ phù của Tần Võ An xuất hiện trở lại thực sự khiến mọi người trong Bộ Quốc ngạc nhiên.
“Bộ trưởng đại nhân!” Thẩm Thường Thanh bổ sung thêm: “Hiện giờ, Diệp Côn Luân có thể dễ dàng điều động ba mươi vạn đại quân Ung Châu, thành công giết chết mười nghìn cao thủ Thanh Môn hải ngoại, lại có truyền thừa của chiến thần Ung Châu thế hệ trước, được các chiến sĩ Ung Châu vô cùng tín nhiệm.”
"Tôi sợ cạu ta sẽ bén rễ ở đó cho nên mới tạm thời đưa cậu ta về Yến Kinh, hy vọng bộ trưởng mau chóng đưa ra quyết định."
Nghe vậy, bộ trưởng Bộ Quốc phòng gật đầu nói: "Ông làm rất tốt, nếu để cậu ta ở lại Ung Châu, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái lớn, bởi vì ở bên ngoài rất khó kiểm soát."
"Bây giờ, cậu ta đã trở về Yến Kinh, chúng ta có thể yên tâm hành động, cứ cho cậu ta một chức vụ giả, sau đó bổ nhiệm một chiến thần mới!"
Mọi người nghe xong đều cảm thấy đây cũng là một giải pháp hợp lý.
"Chỉ sợ..." Thẩm Thường Thanh lo lắng nói: "Chiến thần mới sẽ khó thuyết phục được dư luận! Cho dù có phái đến Ung Châu cũng không thể khống chế được quân đội như dã lang của Ung Châu!"
Dù sao, tên tuổi của Diệp Côn Luân đã ăn sâu vào lòng quân Ung Châu, người bình thường khó có thể thay thế được anh.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chế nhạo: "Cái nào ít có hại hơn! Thường Thanh, chẳng lẽ ôn không hiểu hay sao?"
"Ông muốn một chiến thần mới tự mình cầm quyền, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Bộ Quốc phòng chúng ta?"
"Hay là muốn một người được chúng ta giao phó, cho dù người đó không điều động được binh lính địa phương?"
Đối với Bộ Quốc phòng, cho dù ba mươi vạn quân Ung Châu có đóng quân tại chỗ thì cũng không được mất kiểm soát và rơi vào tay người khác.
Thẩm Thường Thanh nghe được lời này thì chợt hiểu ra: "Đúng là tôi suy nghĩ chưa chu toàn, bộ trưởng nói chí phải!"
“Nhưng tôi nên cử ai đến đảm nhận vị trí này mới có thể danh chính ngôn thuận đây?”
Ứng cử viên chiến thần đột nhiên bị thay đổi, dù không thuyết phục được dư luận thì cũng không thể tạm bợ quá được.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định: “Chẳng phải đã chọn ra được võ trạng nguyên năm nay rồi sao?”
"Hãy để đương kim võ trạng nguyên tiếp nhận vị trí chiến thần Ung Châu, để xem ai dám chỉ trích!"