Ngô Nhạc còn chưa kịp mở miệng thì bốn ông cụ đã lên tiếng liên tiếp mắng mỏ Ngô Nhạc.
Ngô Lục Thất ở bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu, dáng vẻ mọi thứ đều nằm trong dự đoán, thực tế thì trong lòng ông ta đang tươi như hoa.
Thấy vậy, Ngô Nhạc không nhịn được thở dài, vừa định từ bỏ…
Lúc này, Diệp Lâm cười nói: “Nói vậy thì nợ nần của hai ông cháu Thiên Cơ Tử cũng được tính cho nhà họ Ngô các ông? Sao không thấy các ông trả nợ thay bọn họ?”
Cái gì?
Nghe vậy, đám già nhà họ Ngô đều rất khó chịu, sôi nổi trừng Diệp Lâm như là đang trách anh lắm miệng.
“Chuyện nào ra chuyện đó!” Ngô Lục Nhất nói: “Nợ nần bên ngoài có liên quan gì bọn tôi?”
Diệp Lâm cười nói: “Các ông không muốn giải quyết vấn đề nợ nần, Thiên Cơ Tử mới định phân gia lấy tiền trả nợ, dù vậy các ông cũng không muốn, chuyện tốt thiên hạ về phần các ông hết hả?”
“Nói thế nào thì nhà họ Ngô cũng là gia tộc lớn, dù sao cũng phải có một phần bảy là của Thiên Cơ Tử mới đúng chứ?”
Ngô Lục Nhị trừng Diệp Lâm, thấy là người lạ thì nổi giận nói: “Mày là ai hả? Chuyện nhà họ Ngô bọn tao, khi nào đến lượt một người ngoài như mày xen vào?”
Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Tôi là bạn của Ngô Nhạc, hôm nay đến chơi nhà họ Ngô, xem như là mở rộng tầm mắt rồi. Sao hả? Các người làm việc không công bằng, còn không cho tôi nói hả?”
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!”
Lúc này, Ngô Lục Nhất là lão đại, chủ động đứng dậy tỏ thái độ.
“Ngô Nhạc, nếu ông nội cháu muốn phân gia, theo lý mà nói thì nhà họ Ngô có một phần bảy của ông nội cháu. Có điều, cháu muốn lấy đi một phần bảy ấy thì phải xem bản lĩnh cháu thế nào.”
Dứt lời, Ngô Lục Nhất tự mình rót một cốc rượu, sau đó ném cho Ngô Nhạc: “Cầm đi!”
Cốc rượu nhỏ như quả nhãn bay về phía Ngô Nhạc, dừng trong lòng bàn tay cậu ta với tốc độ vừa phải đúng chỗ.
“Chỉ cần cháu có thể uống cạn cốc rượu này, không thừa một giọt nào thì nhà họ Ngô sẽ chia cho hai ông cháu của cháu một phần bảy gia sản.”
Hả?
Nghe vậy, không chỉ có Ngô Nhạc, mà đám người xung quanh cũng giật nảy mình.
Phải biết rằng đó chỉ là một cốc rượu nhỏ thôi, đừng nói là một người trưởng thành, dù là một đứa nhỏ ba tuổi cũng cố thể uống một hơi cạn sạch.
Đưa ra điều kiện như vậy, chẳng khác gì là tặng không cả!
Hoa Quốc Đống cười nói: “Hóa ra đám ông nội cậu đều là kiểu người miệng dao găm tâm đậu hủ!”
Đám người Hoàng Long cũng cảm thấy điều kiện như thế tương đương với đồng ý yêu cầu phân gia.
Chỉ có Ngô Nhạc là mặt mày nặng nề, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
“Nhưng nếu cháu uống không hết…” Ngô Lục Nhất cười lạnh nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện phân gia nữa, cũng đừng mong bọn ông trả tiền nợ bên ngoài của hai ông cháu của cháu dù chỉ là một đồng.”
Ông ta vừa dứt lời, các ông cụ khác cũng lên tiếng phụ họa: “Muốn phân gia thì mau uống cốc rượu phân gia kia đi! Uống không hết sạch thì không có một đồng nào!”
“Uống đi!”
“Uống đi!”
Thấy tình hình như vậy, Ngô Nhạc bất đắc dĩ ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
“Ha ha! Hay lắm!” Hoàng Long cười nói: “Uống xong rồi kìa, để xem các ông còn gì để nói…”
Dứt lời, Hoàng Long vừa định cầm cốc không lên, nào ngờ vừa quay đầu lại liền thấy cốc rượu trong tay Ngô Nhạc vẫn còn chứa đầy rượu.
“Ơ kìa?” Hoàng Long giật mình: “Cậu Ngô, sao cậu không uống?”
“Cái này uống một hơi là hết rồi mà? Sao cậu không uống giọt nào vậy?” Hoa Quốc Đống cúi đầu nhìn cốc rượu, hỏi.
Rõ ràng là lúc nãy thấy Ngô Nhạc ngửa đầu uống cạn sạch rồi cơ mà?
Kết quả là rượu trong cốc của Ngô Nhạc không bớt đi một giọt nào?