Ngô Lục Nhị thua hai ván liên tiếp, tức giận đến mức gào hét lung tung.
Ông ta vung tay lên, đánh nát hết đồ trên bàn.
“Thiên Băng Địa Liệt!!!”
Vừa dứt lời, mặt đất xung quanh dường như rung chuyển, trước mắt thỉnh thoảng có đá rơi xuống như là mưa đá.
Đám người Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt: “Động đất hả?”
“Chạy mau đi!” Hoàng Long hoảng sợ chui xuống gầm bàn.
Một loại ảo giác khiến người ta sinh ra cảm giác tai họa tự nhiên ập đến rồi.
Cạch!
Diệp Lâm cũng ném mạnh một cốc rượu.
“Lạc Địa Vi An!”
Ngay sau đó, tất cả ảo giác đều biến mất, mọi thứ khôi phục lại bình thường.
“Ơ? Không động đất nữa rồi hả?” Hoàng Long nhô đầu ra khỏi gầm bàn.
Thấy Diệp Lâm gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, hoàn mỹ mà phá hết ảo thuật của bọn họ, đám già nhà họ Ngô vừa giật mình vừa sợ hãi.
Bọn họ biết lần này gặp đối thủ rồi!
Bốn anh em cùng nhìn nhau, gật đầu với nhau, định cùng ra tay đối phó Diệp Lâm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng báo tin của đầy tớ: “Ngũ gia về rồi!”
Ngô Lục Ngũ bước nhanh vào đại sảnh, cười nói: “Anh Cả, anh Hai, sao hôm nay mới sáng sớm mà có hứng đấu pháp vậy? Tôi vừa đến cửa nhà là có loại cảm giác trời đất quay cuồng rồi!”
Đi phía sau Ngô Lục Ngũ là một đám người.
Ngô Lục Nhất thấy đám người thì không dám sơ suất, tạm thời bỏ qua Diệp Lâm, chủ động ôm quyền chào hỏi: “Hóa ra là các bạn đỉnh Bất Lão núi Trường Bạch! Cơn gió nào thổi các vị đến nhà họ Ngô chúng tôi làm khách vậy?”
Đám người đi theo sau Ngô Lục Ngũ chính là đám cổ võ giả bỏ chạy của đỉnh Bất Lão.
“Haizz, đừng nói nữa…” Đỉnh chủ đỉnh Bất Lão là một ông cụ lông mày màu trắng, danh hiệu Điếu Bạch Mi: “May là chúng tôi bỏ chạy ngay trong đêm, nếu không là không thấy đám già họ Ngô các ông rồi!”
“Ơ? Có chuyện gì vậy?” Chuyện xảy ra đột nhiên, nhà họ Ngô còn chưa biết tình huống bên núi Trường Bạch.
Ngô Lục Ngũ nói: “Các ông chưa biết đấy thôi, cách cục bên núi Trường Bạch vừa mới thay đổi xong.”
Sau đó, Ngô Lục Ngũ kể đại khái về trận chiến ở núi Trường Bạch trong hai ngày qua cho đám già nhà họ Ngô nghe.
“Người trẻ tuổi họ Diệp kia ghê gớm thật đấy! Bảy đỉnh nói giết là giết!”
“Nghe nói trên tay cậu ta có một con rồng và một con chim, chỉ dựa vào hai con yêu thú ấy thôi là đã giết sạch mười vạn đại quân biên cảnh Cao Lâu Ly, khiến cho Cao Lâu Ly sợ tới mức gửi thư làm hòa.”
“Hai ngày qua, toàn bộ núi Trường Bạch bị câu ta làm cho long trời lở đất!”
Đỉnh chủ đỉnh Bất Lão là Điếu Bạch Mi thở dài: “May mà chúng tôi thấy tình hình không ổn nên bỏ chạy, nếu không thì bây giờ đã chôn thây ở núi Trường Bạch rồi!”
Người nhà họ Ngô nghe vậy thì rất chấn động.
Ngô Lục Nhất nói: “Ra lệnh cho bên dưới, nếu Diệp tiểu anh hùng có đi ngang sơn trang nhà họ Ngô ta, nhất định phải mời vào kính vài cốc rượu!”
Điếu Bạch Mi tự rót cho mình một cốc rượu, thở dài: “Thôi đừng mời, nếu mời cậu ta thì một tộc chúng tôi đều phải chết!”
Lúc này, khóe mắt Điếu Bạch Mi đột nhiên thấy đám người Diệp Lâm đứng một bên.
Phụt!
Rượu vừa uống xong lập tức phun hết ra ngoài.