Đa số người ở hiện trường đều là người nhà họ Trương. Bọn họ đã sớm khâm phục Diệp Lâm, coi Diệp Lâm là khách quý trong nhà.
Rất nhanh sau đó, đám người về tới nhà họ Trương.
Lúc này, gia chủ Trương Văn Viễn đang lục tung khắp nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.
Kết quả ông ta còn chưa kịp chạy thì đã thấy Diệp Lâm chiến thắng trở về cùng với đám người trong tộc.
“Các người…” Trương Văn Viễn sửng sốt.
Bởi vì người dẫn đầu, ngoài Diệp Lâm ra thì còn có một người đàn ông trung niên mặc quân trang, khí thế hơn người.
“Ông… ông là…” Trương Văn Viễn cảm thấy ông ta quen quen.
“Gia chủ, ông ấy chính là Hàn chiến thần!” Có người vội vàng giới thiệu.
“ơ?” Trương Văn Viễn hô lên một tiếng: “Hóa ra là Hàn chiến thần Thanh châu, ngại quá khi không tiếp đón từ xa!”
Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi thấy chiến thần Thanh Châu sánh bước cùng Diệp Lâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ha ha, gia chủ Trương, làm phiền rồi.” Hàn Sơn Hà cười chào hỏi.
“Không dám, không dám…” Trương Văn Viễn liên tục khom người nói không dám.
Ông ta không kịp nghĩ nhiều. Trong nhà có nhân vật lớn, ông ta là chủ một nhà, cần phải tự mình tiếp đãi.
Sau đó, một bàn tiệc phong phú được dọn lên.
Nhà họ Trương bỗng chốc giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, giống như là đang trong một bữa tiệc chúc mừng.
Lúc này, Trương Văn Viễn cũng nghe người ta nói hết mọi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài… Diệp Lâm dùng thực lực của bản thân đánh chết Tọa Sơn Điêu và đỡ được một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, thậm chí ngay cả Hàn chiến thần cũng đứng về phía Diệp Lâm.
“Có chuyện lạ như thế nữa hả?” Trương Văn Viễn ngầm cảm thán, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lâm nữa: “Tên họ Diệp kia là quái vật phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả núi Trường Bạch cũng không làm gì được cậu ta?”
Chuyện đã tới mức này rồi, Trương Văn Viễn cực kì hối hận.
Sớm biết như thế thì lúc nãy ông ta không nên thu dọn đ’ô đạc, mà nên bỏ chạy luôn.
Bây giờ dù có muốn bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.
Trương Văn Viễn đành phải căng da đầu đi tiếp khách, không dám chậm trễ một chút nào.
Trong bữa tiệc, mọi người sôi nổi kính rượu với Diệp Lâm để tỏ vẻ kính trọng, đồng thời khen ngợi công lao vĩ đại giết kẻ hại dân khi làm chết Tọa Sơn Điêu.
Bọn họ rõ ràng là đấy Diệp Lâm lên vị trí anh hùng của Phụng Thiên.
Nghe vậy, Đoạn Tử Du cảm thấy chua xót,
còn có một chút ghen ghét.
Vốn dĩ diệt cướp là công việc thuộc trách nhiệm của Doanh Châu bọn họ. Kết quả là Tọa Sơn Điêu bị người ngoài đánh chết, công lao bị người ngoài đoạt hết, và mình lại trở thành phông nền.
Điều khiến Đoạn Tử Du khó chịu hơn là hai cha con nhà họ Hàn đều rất thân thiết với Diệp Lâm.
Hàn Sơn Hà thậm chí còn mời Diệp Lâm: “Có hứng thú đến Thanh Châu phát triến hay không?”
“Một thân bản lĩnh của cậu, chỉ có khi vào quân đội mới có không gian phát huy. Hơn nữa, khi cậu vào quân Thanh Châu của tôi rồi, đám cổ võ giả núi Trường Bạch kia sẽ không dám động vào cậu nữa.”
Rất nhanh sau đó, đám người về tới nhà họ Trương.
Lúc này, gia chủ Trương Văn Viễn đang lục tung khắp nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.
Kết quả ông ta còn chưa kịp chạy thì đã thấy Diệp Lâm chiến thắng trở về cùng với đám người trong tộc.
“Các người…” Trương Văn Viễn sửng sốt.
Bởi vì người dẫn đầu, ngoài Diệp Lâm ra thì còn có một người đàn ông trung niên mặc quân trang, khí thế hơn người.
“Ông… ông là…” Trương Văn Viễn cảm thấy ông ta quen quen.
“Gia chủ, ông ấy chính là Hàn chiến thần!” Có người vội vàng giới thiệu.
“ơ?” Trương Văn Viễn hô lên một tiếng: “Hóa ra là Hàn chiến thần Thanh châu, ngại quá khi không tiếp đón từ xa!”
Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi thấy chiến thần Thanh Châu sánh bước cùng Diệp Lâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ha ha, gia chủ Trương, làm phiền rồi.” Hàn Sơn Hà cười chào hỏi.
“Không dám, không dám…” Trương Văn Viễn liên tục khom người nói không dám.
Ông ta không kịp nghĩ nhiều. Trong nhà có nhân vật lớn, ông ta là chủ một nhà, cần phải tự mình tiếp đãi.
Sau đó, một bàn tiệc phong phú được dọn lên.
Nhà họ Trương bỗng chốc giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, giống như là đang trong một bữa tiệc chúc mừng.
Lúc này, Trương Văn Viễn cũng nghe người ta nói hết mọi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài… Diệp Lâm dùng thực lực của bản thân đánh chết Tọa Sơn Điêu và đỡ được một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, thậm chí ngay cả Hàn chiến thần cũng đứng về phía Diệp Lâm.
“Có chuyện lạ như thế nữa hả?” Trương Văn Viễn ngầm cảm thán, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lâm nữa: “Tên họ Diệp kia là quái vật phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả núi Trường Bạch cũng không làm gì được cậu ta?”
Chuyện đã tới mức này rồi, Trương Văn Viễn cực kì hối hận.
Sớm biết như thế thì lúc nãy ông ta không nên thu dọn đ’ô đạc, mà nên bỏ chạy luôn.
Bây giờ dù có muốn bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.
Trương Văn Viễn đành phải căng da đầu đi tiếp khách, không dám chậm trễ một chút nào.
Trong bữa tiệc, mọi người sôi nổi kính rượu với Diệp Lâm để tỏ vẻ kính trọng, đồng thời khen ngợi công lao vĩ đại giết kẻ hại dân khi làm chết Tọa Sơn Điêu.
Bọn họ rõ ràng là đấy Diệp Lâm lên vị trí anh hùng của Phụng Thiên.
Nghe vậy, Đoạn Tử Du cảm thấy chua xót,
còn có một chút ghen ghét.
Vốn dĩ diệt cướp là công việc thuộc trách nhiệm của Doanh Châu bọn họ. Kết quả là Tọa Sơn Điêu bị người ngoài đánh chết, công lao bị người ngoài đoạt hết, và mình lại trở thành phông nền.
Điều khiến Đoạn Tử Du khó chịu hơn là hai cha con nhà họ Hàn đều rất thân thiết với Diệp Lâm.
Hàn Sơn Hà thậm chí còn mời Diệp Lâm: “Có hứng thú đến Thanh Châu phát triến hay không?”
“Một thân bản lĩnh của cậu, chỉ có khi vào quân đội mới có không gian phát huy. Hơn nữa, khi cậu vào quân Thanh Châu của tôi rồi, đám cổ võ giả núi Trường Bạch kia sẽ không dám động vào cậu nữa.”