Đại sảnh hùng vĩ rộng rãi khoảng mấy nghìn mét, hai bên là các pho tượng xếp san sát nhau.
Người đứng ở bên trong thế nào cũng sẽ cảm thấy mình vừa nhỏ bé lại vừa tầm thường.
Cuối đại sảnh là một chiếc quan tài mơ hồ có dị tượng.
Mọi lực lượng khác thường xung quanh mình dường như bắt nguồn từ quan tài.
Diệp Lâm thấy vậy thì rất chấn động.
Anh thầm nghĩ: Chẳng lẽ pháp thân của Lữ Tổ nằm bên trong chiếc quan tài kia?
Bởi vì cách xa nhau hơn một nghìn mét cho nên không thấy rõ tình huống cụ thể bên trong.
Diệp Lâm sốt ruột bước nhanh vào bên trong, định tự mình nhìn cho rõ ràng.
Có điều, khoảnh khắc Diệp Lâm bước vào trong đại sảnh…
Mặt đất rung chuyển!
Ầm ầm ầm!
Tượng đá hai bên bắt đầu nhúc nhích giống như là sống lại.
Tuy rằng trong đại sảnh sáng ngời chỉ có một mình Diệp Lâm, nhưng mà quỷ dị chính là ngay tại khoảnh khắc này, có vô số ánh mắt đến từ các nơi tụ tập lên người Diệp Lâm.
“Ơ?”
Thấy vậy, Diệp Lâm không nhịn được mà nổi da gà.
Mỗi pho tượng đá cao khoảng mười mét giống như người khổng lồ. Bọn chúng biến thành người bảo vệ đá, bước về phía cửa, chặn lại đường đi.
“Thiên Môn trận?”
Diệp Lâm tập trung nhìn kỹ thì nhìn ra được manh mối.
Cảnh tượng trước mắt có vẻ tuyệt diệu của trận pháp. Mỗi một pho tượng đá như là các quân cơ ngựa xe pháo mang theo khí thế giết chóc.
Nếu đi nhầm vào đội hình thì sẽ như đi nhầm vào chiến trường, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
Diệp Lâm có thể nhìn một cái là nhìn ra đây là Thiên Môn trận, bởi vì vị sư phụ thứ năm mươi của anh là một vị đại sư trận pháp. Anh từng học được cách điều binh khiển tướng, bài binh bố trận từ chỗ ông ta.
Diệp Lâm không kịp nghĩ nhiều, bởi vì một pho tượng đá đã vung kiếm lên chém về phía anh.
Ngay sau đó, có tiếng hô hào chém giết vang lên.
Diệp Lâm chợt cảm thấy choáng váng.
Mọi thứ xung quanh đều thay đổi!
Lúc này, anh thật sự đang đặt chân trên chiến trường, và sắp đối mặt với nghìn quân vạn ngựa đang lao về phía mình.
“Trận pháp Thiên cấp?”
Diệp Lâm đang bị nhốt trong ảo cảnh, lập tức nhận ra rằng đây không phải là trận pháp bình thường, mà là trận pháp Thiên cấp.
Trận pháp được chia ra làm ba cấp bậc: Thiên cấp, Địa cấp, Nhân cấp.
Trận pháp Nhân cấp là trận cấp cơ bản nhất, bình thường nhất.
Ví dụ như hai quân đánh nhau, thường dùng đội hình xếp hàng dài hoặc là các trận như Thập Diện Mai Phục trận, Nhạn Hình trận, Uyên Ương trận…
Nói đúng ra thì trận pháp Nhân cấp chỉ có thể gọi là “trận”, chứ chưa có sự huyền diệu của “pháp”.
Nó thường được dùng trong các trận đấu của người thường, hiệu quả cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi.
Cao hơn Nhân cấp một cấp là Địa cấp.
Đây là loại trận pháp kết hợp giữa khí thế của “trận” và huyền diệu của “pháp”.
Ví dụ như Gia Cát Võ Hầu sở trường Bát Quái Võ Hầu. Đây là một trận pháp Địa cấp cực kì lợi hại, vòng đi vòng lại, biến hóa liên tục.
Nghe nói Lục Tốn nhà Đông Ngô đã từng bị nhốt trong trận pháp, chỉ suýt nữa là chết ở bên trong, may mà được cha vợ Võ Hầu cứu ra, mới miễn cưỡng thoát nạn.