Giọng nói dễ nghe giống như tiếng trời khiến cả người tê dại.
Chỉ có Diệp Lâm thấy vậy là toàn thân đều bước vào trạng thái đề phòng. Bởi vì mơ hồ có sát khí giống như lúc nãy gặp Địa Tạng vương.
Diệp Lâm rất ngạc nhiên, rõ ràng không phải là Địa Tạng Vương, sao lại có loại cảm giác như đã từng quen biết?
Là trực giác hay là ảo giác?
Diệp Lâm lắc đầu, chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi.
“Ừ ừ ừ…” Hàn Sơn Hà nâng cốc, mặt mày hồng hào, thậm chí còn định mời hoa khôi ngồi.
Hàn Anh thấy vậy thì tức giận đập bàn, quát: “Ai cho phép cô vào đây? Không cần cô kính rượu, cút đi!”
Hoa khôi Bạch nương tử thấy vậy thì sợ tới mức thay đổi sắc mặt, nước mắt trào ra, trốn phía sau ông chủ.
“Anh Nhi, con làm cái gì vậy?” Nghe tiếng quát của con gái, Hàn Sơn Hà lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, vội lên tiếng răn dạy: “Người ta lại kính rượu thôi mà, con bị sao vậy? Đừng phá hư không khí chứ…”
Hàn Sơn Hà nói nói rồi chợt thấy Lý Úc Bạch ngồi một bên ấn tay xuống vỏ kiếm.
Ngay sau đó, kiếm ra khỏi võ, sát khí khắp nơi.
“Trời ạ, ông Lý, ông làm gì vậy?” Hàn Sơn Hà giật nảy mình: “Uống lộn thuốc hả?”
Lý Úc Bạch nhìn chằm chằm hoa khôi Bạch nương tử, dáng vẻ có thể chém đầu cô ta bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Diệp Lâm sửng sốt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lý chiến thần cũng có cảm giác giống như mình?
Rốt cuộc thì lúc nãy Địa Tạng vương xuất hiện, chỉ có mình và Lý chiến thần vẫn còn ý thức.
Khi Lý Úc Bạch đột nhiên rút kiếm, bầu không khí hiện trường lập tức trở nên căng thẳng.
“Không uống, không uống nữa…” Ông chủ Túy Tiên Cư sợ tới mức đuổi hoa khôi ra ngoài: “Ngại quá, làm phiền các vị đại nhân rồi, chúng tôi đi ngay đây…”
Lúc này, Lý Úc Bạch cất kiếm vào vỏ, cười xin lỗi: “Ngại quá, ông chủ, làm ông giật mình rồi, là tôi nhận lầm người.”
Nghe vậy, ông chủ Túy Tiên Cư thở phào một hơi, thầm nói: Tôi đây chỉ là giật mình thôi sao? Tôi sắp bị các ông dọa chết thì có!
Rốt cuộc thì ở đây có bốn đại chiến thần, dù là một vị nào ra tay thì cũng có thể chém sạch tiệm rượu nhỏ của bọn họ.
Ông ta sợ chiến thần uống say hoặc là hoa khôi nói sai, sau đó bị đối phương một kiếm chém chết. Tới lúc ấy ông ta chẳng biết đi đâu nói lý lẽ nữa.
“Chúng tôi không làm phiền nữa. Chúng ta đi trước…”
Ông chủ Túy Tiên Cư lau mồ hôi lạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ông chủ, chờ đã.” Lý Úc Bạch đột nhiên gọi ông chủ lại, hỏi thăm quá khứ của hoa khôi Bạch nương tử.
Ông chủ đáp lời theo trí nhớ của mình.
Lý Úc Bạch thấy không có chỗ nào đáng nghi nên để cho ông chủ Túy Tiên Cư đi ra ngoài.
Sau đó, Lý Úc Bạch nói với thống đốc phủ Trường An: “Thống đốc đại nhân, tôi cần một phần hồ sơ chi tiết về Bạch nương tử, hãy soạn hồ sơ của cô ta rồi gửi cho tôi.”
“À…” Nghe vậy, thống đốc phủ Trường An rất ngạc nhiên. Tuy rằng không hiểu ra sao nhưng mà ông ta vẫn đồng ý ngay: “Ngày mai tôi sẽ đi chuẩn bị hồ sơ.”
“Ông Lý, ông làm gì vậy?” Hàn Sơn Hà cười xấu xa nói: “Có phải là coi trọng người ta không? Định điều tra thân thế của người ta rồi cưới làm vợ nhỏ hả?”
“Tôi cũng cần một phần hồ sơ chi tiết về cô ta.” Lúc này, Diệp Lâm cũng lên tiếng.
Bởi vì Diệp Lâm chợt có một suy đoán khó tin… Lỡ như Bạch nương tử chính là thân phận thật sự của Địa Tạng vương thì sao?
Rốt cuộc thì thợ săn cao cấp sẽ thường xuất hiện bằng thân phận con mồi. Và kẻ phạm tội rất thích trở lại hiện trường vụ án để thưởng thức dáng vẻ rối loạn của đám người bị mình chơi.
Diệp Lâm muốn xem kỹ càng quá khứ của Bạch nương tử để xem có thể tra ra được gì không.