Sao mới có ngồi tù năm năm mà lại giống như thay da đổi thịt vậy?
Khiến người ta không thể tin nổi!
“Hồng đại sư, ông ra sức một chút đi!” Hứa Như Vân thấy Hồng đại sư không đánh được thì sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, nói: “Chúng tôi đã đưa tiền rồi, ông cũng đừng cầm tiền mà không chịu ra sức đấy nhé!”
Bà ta còn chưa thấy rõ thế cục, nghĩ lầm Hồng đại sư không chịu ra sức đánh.
Lúc này, Hồng Sơn Di chợt nhớ lại một chuyện.
“Tọa Sơn Điêu… Là Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên đấy hả?”
Nhớ tới Tọa Sơn Điêu, Hồng Sơn Di không nhịn được hít hà một hơi.
Ông ta hàng năm ở nước ngoài, vậy nên không hiểu biết nhiều về một vài cao thủ trong Đại Hạ, nhưng mà ông ta cũng có nghe người ta nói đôi điều.
Nhất là danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Hồng Sơn Di chợt nhớ trong cuộc họp thường niên năm ngoái, có người đề nghị đi mời chào Tọa Sơn Điêu.
Nghe nói thực lực của anh ta thuộc top 10 Thanh Môn.
Thực lực top 10 Thanh Môn là thực lực mà một gã đường chủ nhỏ nhoi như ông ta có thể so hả?
Hồng Sơn Di lập tức nảy sinh ý định rút lui.
“Diệp Lâm, nể mặt cậu và tôi đều đến từ một môn, và nể mặt lúc nãy nhà họ Triệu cùng với phủ Thuận Thiên xin tha cho cậu, hôm nay tôi tha cho cậu một lần!”
“Tạm biệt!”
Dứt lời, Hồng Sơn Di quay người bỏ chạy.
“Ơ kìa, Hồng đại sư, ông đừng đi!”
Hai anh em nhà họ Hứa đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức đi lên kéo ông ta lại.
“Ông đi rồi thì chúng tôi biết phải làm sao hả?”
Hồng Sơn Di vung tay áo lên đẩy hai người họ ra.
Ông ta hiện giờ tự bảo vệ mình còn khó, làm sao còn để ý tới những người khác được nữa?
“Tổng giám đốc Hứa, tôi còn có việc, tôi đi trước một bước, ông hãy chờ Thanh Môn phái người khác đến giúp đỡ đi.”
Cái gì?
Hứa Như Hải nghe vậy thì càng không muốn để đối phương đi.
“Chúng tôi đã trả tiền rồi!” Hứa Như Vân tiếp tục nói lý.
“Đây không phải là vấn đề về tiền!” Hồng Sơn Di lạnh lùng từ chối: “Lúc nãy các người cũng nói rồi, tiền không phải là vạn năng! Tạm biệt!”
Hồng Sơn Di vội vàng bỏ đi.
“Đứng lại!”
Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng gọi đối phương lại.
“Ai cho ông đi?”
“Yến Kinh Đại Hạ là nơi ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức xuất hiện đám người Bạch Long chặn đường đi.
“Ha ha, đánh không lại liền bỏ chạy, đâu có chuyện tốt như vậy?” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Ngoan ngoãn ở lại chờ sư phụ tôi xử lý đi!”
Hồng Sơn Di dừng bước, ngại với khí thế của Diệp Lâm, đành phải quay đầu lại.
“Cậu… cậu muốn sao hả?”
“Tôi chính là đường chủ Thanh Môn đấy!”
“Nếu cậu dám động đến tôi thì Thanh Môn tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”
Nghe lời uy hiếp mềm như bông từ đối phương, Diệp Lâm không thèm để ý một chút nào.
“Tôi và Thanh Môn vốn dĩ không thù không oán, cũng không muốn trở thành kẻ địch của Thanh Môn.”