Nàng không có nói mười phần, nhưng mà, tám phần mười này, cũng khiến cho Ôn Ngạn rất kích động.
Ngay cả trái tim bình tĩnh kia của lão giả, cũng đập mạnh một cái!
Kỳ thực, đối với thực lực, lão giả vẫn là có theo đuổi! Nhưng Long Huyết quả kia cũng chỉ có thể giúp ông nắm chắc hai phần (20%). Phần hi vọng này quá mức nhỏ bé, lqd ông mới làm cho mình không lại đi để ý chuyện này.
Về phần vì sao phải đến Hắc Vân thành này, chính là không muốn lãng phí khổ tâm của ngoại tôn mà thôi.
"Cố cô nương, ngươi thật sự có thể giúp gia gia của ta?"
Mắt trong veo của thiếu niên thanh tú sáng ngời, vội vàng bắt được tay của Cố Nhược Vân, giọng nói đều bởi vì kích động mà mang theo run run: "Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp gia gia của ta, ta đây cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi."
"Trúc nhi."
Lão giả ho khan hai tiếng, nhìn thiếu niên thanh tú, nói: "Không được vô lý đối với Cố cô nương."
Đằng!
Khuôn mặt Giang Mặc Trúc đỏ lên, nhanh chóng buông tay Cố Nhược Vân ra, hắn cúi đầu, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng nói: "Thực….... Thực xin lỗi, ta không cố ý."
Khi nói lời này, hắn dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, chỉ sợ vị cô nương này sẽ tức giận vì hành động của mình, đến lúc đó không cứu gia gia, vậy hắn chính là tội nhân của toàn bộ Giang gia.
"Cô nương, tôn tử ta đây quá mức xúc động, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, đúng rồi, ta còn không có giới thiệu với ngươi, ta họ Giang, mọi người Bắc Tạp lãnh địa xưng hô ta là Giang lão, nhưng mà ngươi có thể gọi ta một tiếng Giang gia gia, đây là tôn tử của ta - Giang Mặc Trúc, sau này còn hi vọng ngươi giúp ta quản giáo tôn tử của ta đây."
Giang lão cảm thán một tiếng, một câu nói này, ông cũng có dụng ý thật lớn.
Nha đầu kia vĩ đại như thế, nếu là tôn nữ của ông thì tốt rồi, đương nhiên, đây là không có khả năng! Cho nên, ông muốn ném tôn tử nhà mình đến bên người nàng, học tập nàng nhiều hơn.
"Giang lão."
Cố Nhược Vân cười hô một câu: "Nếu người có thể lấy ra một ít dược liệu mà nói, hiện tại ta có thể giúp người chữa trị thân thể, mà những dược liệu ta cần cũng là thường xuyên gặp được, chắc hẳn trong phủ Thành chủ sẽ có."
Nghe được xưng hô của Cố Nhược Vân đối với mình, trong lòng Giang lão còn có chút thất vọng, nhưng mà sau khi nghe được lời nói kia, ánh mắt lập tức sáng ngời, hô hấp có chút dồn dập lên.
"Ý của ngươi là, hiện tại chúng ta có thể lập tức chữa trị?"
"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Bệnh cũ trong cơ thể người là vì đã từng trúng độc, l^q'đ nhưng độc tố không được loại bỏ sạch sẽ, nên mới chồng chất ở trong gân mạch! Nhưng mà ta không cách nào giúp người loại bỏ sạch sẽ trong một ngày, cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Được."
Giang lão mỉm cười: "Vậy phiền toái Cố cô nương, chỉ là ta có thể hỏi một chút hay không, cần thời gian bao lâu mới có thể loại bỏ sạch sẽ?"
"Ba ngày!"
Ba ngày, đã là thời gian ít nhất.
Độc tố này quá mức ngoan cố, mới có thể tích lũy nhiều năm như vậy ở trong cơ thể ông. Mà nếu không phải trước đó đã đột phá đến Võ Đế, chỉ sợ lần này mình thật phải bó tay hết cách.
... ......
Bất luận như thế nào, thế lực Hắc Vân thành ở trong Bắc Tạp lãnh địa cũng không nhỏ yếu, vì vậy bên trong phủ Thành chủ có cất giấu khá nhiều thứ, rất nhanh Ôn Ngạn đã sai người đưa tới những dược liệu Cố Nhược Vân cần.
Sau khi lấy đến dược liệu, Cố Nhược Vân lập tức kêu mọi người rời đi, sau đó giải độc vì Giang lão.
Ở trong thời gian giải độc này, Ôn Ngạn và Giang Mặc Trúc vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, cũng không hề rời đi một bước. Ngay tại lúc bọn họ càng chờ càng sốt ruột, rốt cục cửa phòng đóng chặt kia cũng mở ra.