Nói như thế nào đây? Người thật là dễ dàng vui quá hóa buồn, Lâm Quý Phi hiển nhiên chính là như thế.
Ngay tại lúc tiếng cười của ả còn chưa dừng lại, một tiếng rống to giống như là đến từ phía chân trời xa xôi, chấn động làm cho linh hồn của ả đều run rẩy, sau đó không đợi ả phản ứng lại, vách tường chắc chắn của Phượng Tường cung bị một bóng dáng tuyết trắng khổng lồ phá tan ra, móng vuốt sói bay qua, ở dưới tình huống tươi cười trên mặt ả còn chưa kịp thu lại, một cái tát đã hung hăng đánh bay ả ra ngoài.
Đùng!
Thân thể của Lâm Quý Phi đánh vào phía trên vách tường, đương nhiên, ả không có cái loại lực lượng này trực tiếp đánh vỡ vách tường như Bao Bao, nhưng mà, mượn dùng lực đạo Bao Bao đánh ra, ả đụng ra một khe hở trên vách tường, thân thể mềm mại kia được khảm ở trong khe, vừa khéo hòa hợp với toàn bộ thân thể của ả.
"Quý Phi nương nương!"
Bọn thị vệ quá sợ hãi, muốn tiến lên giúp Lâm Quý Phi, đúng lúc này, một ánh mắt âm trầm dừng ở trên người bọn họ.
"Rống."
Bao Bao gầm nhẹ một tiếng, bỗng chốc vọt đi qua, làm mọi người sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, không còn có người để ý tới Lâm Quý Phi, vội vàng chạy trối chết, tốc độ kia quả thực còn nhanh hơn sấm chớp, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hoàng Hậu, hiển nhiên còn chưa có từ trong biến cố kia phục hồi tinh thần lại.... ......
Nhưng mà, Bao Bao cũng lười đuổi theo bọn họ, thịt trên người những người này vừa bẩn vừa thối, quá khó ăn.
Nó bước chân, cao ngạo đi tới trước mặt Lâm Quý Phi, một ngụm cắn chân ả kéo đi đến phía trước mặt, nghĩ nghĩ, Bao Bao lại quay đầu gầm nhẹ một tiếng với Hoàng Hậu, giống như là đang bảo nàng đi theo chân nó.... .......
Hoàng Hậu đầu vẫn là choáng váng, nhưng mà vẫn là theo Bao Bao đi ra ngoài, không biết vì sao, nàng cảm thấy con Linh Thú này sẽ không thương tổn nàng.
... ...... ....
Trong tẩm cung, Bàng Nhiên thoáng cái đã nhìn thấy Bàng Tử Hoàng nằm ở trên giường, nhanh chóng xông đến, đúng lúc này Bàng Tử Hoàng từ từ tỉnh dậy, nhưng mà, vừa mở mắt hắn đã trông thấy một bóng dáng mơ hồ vọt tới phía bản thân, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Hắn nhưng là chưa từng quên, vừa rồi bản thân triệu kiến Lâm Quý Phi, kết quả nữ nhân kia hạ độc hại bản thân! Chẳng lẽ độc không hạ thành, sửa thành mưu sát?
Vì thế, Bàng Tử Hoàng trực tiếp đá lên một cước, đạp bay người đánh về phía mình kia ra ngoài, hô to một tiếng: "Người tới, bắt thích khách!"
Bàng Nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì đã trúng một cước, thật trùng hợp đặt mông ngồi ở trên cây xương rồng, đau đến mức hắn kêu lên giống như giết heo, đôi mắt tràn ngập ai oán, lúc này đây hắn lại làm cái gì? Mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) đã bị đạp bay, thật không biết kiếp trước bản thân tạo cái nghiệt gì, đời này mới có người như thế đến trừng phạt bản thân.
Rất bi kịch!
"Thích khách ở đâu?"
Đại Tướng Quân chậm một bước so với Bàng Nhiên, hắn mới vừa đi đến bên ngoài tẩm cung chợt nghe thấy tiếng quát của Bàng Tử Hoàng, đầu tiên là vui vẻ trong lòng, chỉ là sau khi nghe tiếng quát của hắn (BTH) lập tức giận tím mặt, vội vàng mang theo binh lính thủ hạ vọt vào: "Bệ hạ, thần hộ giá chậm trễ! Không biết thích khách ở nơi nào?"
Tuy rằng Lâm Nhạc bị bắt, nhưng không nghĩ tới y còn có đồng lõa, vậy mà ở dưới ánh mắt của mình muốn mưu hại bệ hạ, quả thực là to gan lớn mật!
Nhưng mà, chờ sau khi hắn nhanh chóng bước vào trong điện thì ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy gì?
Dáng vẻ Bàng Tử Hoàng tràn đầy tức giận muốn giết người, mà ngồi dưới đất là hoàng tử hắn luôn coi là bảo bối đang ôm mông vẻ mặt ai oán, bên cạnh là thiếu nữ vân thanh phong đạm, khóe môi hàm chứa ý cười nhợt nhạt, hai tay khoanh trước ngực, không khó nhìn ra trên khuôn mặt thanh tú kia mang theo ý trêu tức.