Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tuân mệnh."

Dạ Hành Thiên cúi người, giọng điệu cung kính vạn phần.

Thấy vậy, Dạ Lan không nói thêm cái gì, phất tay lập tức đi ra cửa viện, dần dần biến mất ở trước mặt Dạ Hành Thiên.

Ba ngày!

Trong vòng ba ngày này, mỗi ngày Dạ Lan đều sẽ đi đến tiểu viện của Cố Nhược Vân để tiến hành chữa trị, ngẩn ngơ chính là cả một ngày, thẳng đến mặt trời xuống núi mới có thể rời đi, lee~l/q/đ chỉ là mỗi khi Dạ Lan đi tìm Cố Nhược Vân chữa trị, vì không để cho những người khác biết việc này, vì vậy Dạ Hành Thiên đều sẽ đi qua, tùy tiện tìm cái cớ làm cho người ta không cho phép tiến vào.

Hơn nữa trong vòng 3 ngày này đều không có xuất môn, vì vậy trừ bỏ phụ tử Dạ Hành Thiên ra, không ai biết sự tồn tại của nàng, cũng không có người biết được chuyện nàng đang trợ giúp Dạ Lan giải độc.

Lúc này, dưới ánh trời chiều, Cố Nhược Vân vừa tiễn bước Dạ Lan đi vào trong đại viện, đột ngột, chạm vào bóng dáng đi nhanh đến từ phía trước, trong lúc nhất thời nàng không có phản ứng lại, bất giác lui về sau mấy bước.

Mà người va vào nàng ‘phịch’ một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu yêu kiều.

"Ngươi ——" Người nọ xoa xoa cái mông bị ngã đau, lqd bò lên từ trên đất, vừa định dạy dỗ một chút người không có mắt này, lại nháy mắt ngây ngẩn cả người ở khoảnh khắc ngẩng đầu: "Thế nào là ngươi?"

Cố Nhược Vân nhướng mày, nhìn nữ tử trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

Thương tổn lớn nhất đối với một người là cái gì? Đơn giản chính là ngươi hận nàng tận xương, mà nàng, ngay cả ngươi là ai cũng quên.

Nam Cung Nguyệt tức đến mức cả người run run, vốn định chửi ầm lên, lại trong giây lát nhớ lại đây là ở Dạ gia, lập tức hung hăng đè ép lửa giận đã dâng lên tận ngực xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đụng phải ta chẳng lẽ không nên xin lỗi?""Ngượng ngùng, ta không có nhìn đường, nhưng ngươi cũng không có nhìn đường, cho nên chuyện này, cũng không phải là lỗi của một mình ta." Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Nam Cung Nguyệt, giọng điệu vân thanh phong đạm.



Nhưng chính là thái độ này, làm cho Nam Cung Nguyệt càng tức giận.

Nàng hừ hừ, mặt mày hàm chứa ý lạnh: "Ngươi đừng luôn bày ra dáng vẻ nhàn nhạt, ta nhìn mà ghê tởm, rõ ràng chính là nữ tử hám giàu ác tục! Khó trách ngươi không đồng ý làm bảo tiêu của ta, thì ra là chạy vào Dạ gia làm nha hoàn! Nhưng mà, nha hoàn thì phải có tự giác của nha hoàn, tốt xấu gì ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi đụng phải ta, chẳng lẽ một câu xin lỗi là xong rồi?"

Nha đầu thối này, lúc trước tổn hại mặt mũi của nàng như thế, hiện tại rốt cục bị nàng bắt được!

Cho dù nàng tiến vào Dạ gia lại như thế nào? Một nha hoàn mà thôi, thân phận lại không có cao bằng nàng, nàng muốn bắt nạt nữ nhân này thế nào, còn không phải do nàng định đoạt à?


"Nha đầu thối, ngươi ngàn không nên vạn không nên tiến vào Dạ gia, này hoàn toàn là cho ta cơ hội tra tấn ngươi!"


"Thật có lỗi," Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ngươi có thể nhường đường không, ta còn có việc khác."


"Đứng lại!"


Mắt thấy Cố Nhược Vân phải đi, Nam Cung Nguyệt chợt lóe thân mình lập tức chắn trước mặt của nàng, trên mặt cao ngạo lộ ra một nụ cười nhạo: "Nha đầu thối, l.q.đ ngươi muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy! Hiện tại bổn tiểu thư đói bụng, ngươi thân là một nha hoàn, còn không đi chuẩn bị đồ ăn vì bổn tiểu thư?"


Nha hoàn Dạ gia là không có phục sức (quần áo và trang sức) cố định, vì vậy Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, mới có thể cho rằng nàng nhận lời mời làm nha hoàn Dạ gia.


Theo nàng, nữ nhân này không có khả năng là người Dạ gia, cũng không cách nào đáp lên quan hệ thân thuộc gì với Dạ gia, như thế cũng cũng chỉ có thể là một nha hoàn. Dù sao Dạ gia thân là đệ nhất thế gia nơi trục xuất, nha hoàn cũng có được thực lực không tệ.


"Nam Cung cô nương, xảy ra chuyện gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK