Lời của y còn chưa dứt, Lâm Lang đã phun một ngụm nước bọt về phía y, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận: "Cổ Lăng, ta nói cho ngươi, ngươi chính là chết tâm này đi, cho dù Lâm Lang ta trở thành một phế vật, ta cũng sẽ không thể tằng tịu với loại tiểu nhân như ngươi này, thanh phế Linh Khí này, ngươi muốn thì ngươi cầm đi, cho dù ngươi có được nó, cũng tuyệt đối không có khả năng hơn Đông Phương thế gia chúng ta!"
Sắc mặt Cổ Lăng càng lúc càng âm trầm, y nâng tay lau nước miếng Lâm Lang phun ở trên mặt y, đôi mắt lạnh lùng ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng kia, cười lạnh một tiếng: "Lâm Lang, đừng quên thân phận trước kia của ngươi! Phụ mẫu của ngươi chỉ là hạ nhân của Cổ gia ta mà thôi, ngươi cũng vĩnh viễn thoát không được sự thật ta là chủ tử của ngươi này! Nhưng phụ mẫu ti tiện kia của ngươi không đồng ý cho ngươi trở thành tiểu thiếp của ta, vụng trộm đưa ngươi ra ngoài, không nghĩ tới ngươi lại có thể được lão gia hỏa Đông Phương Trường Kim kia nhìn trúng thu làm đệ tử, nhưng mà phụ mẫu ti tiện kia của ngươi còn ở Cổ gia ta! Hiện tại, ta muốn ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi ta, nếu không mà nói, chờ ta trở lại Cổ gia, tất nhiên sẽ làm phụ mẫu ngươi bị tra tấn, cũng làm cho bọn họ hiểu rõ mình đã nuôi một nữ nhi vong ân phụ nghĩa!"
Lời nói này, làm mày của Cố Nhược Vân càng ngày càng nhíu chặt lại, nàng không nghĩ tới Lâm Lang còn có đoạn quan hệ này với Cổ gia.
Đừng nói là nàng, chính là người Đông Phương thế gia đều thật không ngờ! Đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lang.
"Ngươi…..."
Lâm Lang tức đến mức thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt hiện ra một tầng nước mắt.
Thế nào nàng cũng không từng dự đoán được ở trường hợp này, Cổ Lăng sẽ nói ra thân thể của nàng.
Mà nghĩ đến đủ loại nhục nhã trước kia, sắc mặt của nàng càng trắng bệch, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Cổ Lăng chính là cố ý, cố ý nói ra chuyện nàng đã từng là hạ nhân, làm cho Đông Phương thế gia hiểu rõ rốt cuộc nàng có thân thế thế nào, lại tiến hành nhục nhã nàng.
Đây chính là cái giá nàng cự tuyệt y!Ngay tại lúc trong lòng Lâm Lang từng chút sinh ra sợ hãi, một bàn tay khoát lên trên lưng của nàng, độ ấm trong lòng bàn tay kia làm cho tâm của Lâm Lang từng chút hồi phục bình tĩnh.
"Lâm Lang đã được Trường Kim trưởng lão thu làm đệ tử, vậy nàng chính là người Đông Phương thế gia, Cổ gia còn không có tư cách xưng đệ tử Đông Phương thế gia là hạ nhân!"
Khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên, nhàn nhạt cười nói: "Về phần phụ mẫu của Lâm Lang, Đông Phương thế gia chúng ta sẽ không đòi Cổ gia, ta sẽ chỉ làm cho người Cổ gia tự mình nâng đại kiệu tám người khiêng đưa bọn họ tới Đông Phương thế gia ta!"
Lâm Lang ngây ngẩn cả người, nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân.
Nói thật, những năm gần đây nàng vẫn luôn nhớ thương phụ mẫu ở Cổ gia, nhưng mà, lúc đó là Đông Phương thế gia thu lưu người cùng đường như nàng, cũng cho nàng một cơ hội phát triển, bởi vậy nàng chưa từng nghĩ tới phiền toái người Đông Phương thế gia đi đón phụ mẫu nàng về.
Dù sao thế lực của Cổ gia rất mạnh, tương xứng với Đông Phương thế gia lúc trước, nàng lại có thể nào bởi vì việc tư của mình mà liên lụy đến Đông Phương thế gia? Vì vậy chính là sư phụ đều không biết quá khứ của nàng, tất cả nhớ thương và áy náy đối với phụ mẫu nàng đều một mình yên lặng thừa nhận.
Nhưng hôm nay, lời nói của Cố Nhược Vân lại làm cho trong lòng của Lâm Lang chảy qua một dòng nước ấm, nước mắt rốt cuộc ngăn không được chảy xuống.
Nàng vội vàng bụm mặt, mặc cho nước mắt tràn ra từ giữa khe hở.
"Tuy rằng thanh phế Linh Khí này không tệ, nhưng mà cũng đúng như lời ngươi nói, nó không thích hợp với ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một thanh tốt hơn."
Cố Nhược Vân quay đầu nhìn Lâm Lang, nói.
Lâm Lang lau nước mắt, gật gật đầu: "Cám ơn người, Cố cô nương, ta không cần vũ khí đặc biệt tốt gì, chỉ cần có thể thuận tay là được."