"Cái này…." Đôi mắt Thiên Bắc Dạ chớp một cái, vừa cười vừa nói: "Thật ra rất đơn giản, ta chỉ là thông qua trận pháp này dụ hắn đem lực lượng của mình chuyển thành một vòng tròn, trở lại trên người của hắn ta mà thôi."
Mắt Cố Nhược Vân chớp một cái, ánh mắt vẫn mang theo một tia nghi ngờ. "Đúng rồi, trước đó hắn nói chàng khôi phục ký ức, chuyện đó là như thế nào?"
Nghe Nhược Vân nói như vậy, trái tim Thiên Bắc Dạ đập nhanh một chút, cánh tay đang ôm Cố Nhược Vân bất giác tăng thêm sức mạnh.
"Vân Nhi, bây giờ chưa đến lúc để ta có thể nói cho nàng biết tất cả, chờ đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đem mọi chuyện nói cho nàng, được chứ?"
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Được, vậy ta sẽ chờ đến khi chàng có thể nguyện ý nói cho ta tất cả, hiện tại chúng ta hãy cứu Linh Tiêu ra trước đã."
Không có tên nam nhân kia ngăn cản, Cố Nhược Vân rất dễ dàng cứu Linh Tiêu ra khỏi trận pháp.
Trong nháy mắt khi rời đi trận pháp, Linh Tiêu cảm thấy mình như vừa được sống lại, hắn kích động đến mức phá lên cười, một nụ cười cực kỳ thống khoái. Nhiều năm như vây trôi qua, hắn đã thật lâu không được cười sảng khoái như vậy.
Nghe được tiếng cười kia, mấy người ngoài cửa nhanh chân chạy vào, sau khi nhìn Linh Tiêu đã được thả ra, bờ môi Vân Dao giật giật, nhất thời không thể nói ra lời nhưng nước mắt lại không tự chủ được, từ trong mắt chậm rãi chảy xuống gò má.
Nàng vội vàng che miệng lại, ngăn cho mình không kìm được mà khóc to lên.
"Linh Tiêu, chúc mừng huynh." Thiên Khung đi tới, vỗ vỗ bả vai của Linh Tiêu, dung nhan anh tuấn tràn ngập ý cười: "Rốt cục chúng ta đã được đoàn tụ!"
Linh Tiêu cười cười, thở dài một tiếng: "Đáng tiếc chúng ta vẫn chưa biết được tung tích của Chu Tước, cũng không biết tên kia rốt cuộc là đã chạy đi đằng nào, có bị người khác bắt nạt hay không. Hắn quá mức đơn thuần, là kẻ thuộc loại bị bán còn giúp người khác đếm tiền."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ tìm được Chu Tước." Thiên Khung vì trấn an Linh Tiêu mà cười một tiếng, trong ánh mắt lại mang theo sự phức tạp. "Chẳng qua, ta không nghĩ Chu Tước đang ở đại lục này."
"Không ở đại lục này?" Linh Tiêu ngẩn người: "Huynh nói, hắn còn ở Đông Nhạc đại lục sao?"
"Đúng như vậy, trong hai năm qua, ta cùng Vân Dao đã đi khắp Tây Linh đại lục, đừng nói là tung tích mà ngay cả khí tức của hắn, chúng ta đều không cảm ứng được. Chỉ có thể rời khỏi đại lục này, chúng ta mới có thể tìm được hắn."
Nghe Thiên Khung nói, mọi người đều trầm mặc lại. Đông Nhạc đại lục…Đó là nơi cấp cao hơn Tây Linh đại lục rất nhiều, cường giả vô số, đừng nói là Võ Đế, ngay cả Võ Thánh đều có tận mấy người!
"Chúng ta cũng nên rời đi thôi." Cố Nhược Vân lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Hiện tại, chúng ta cứ về Đông Phương thế gia trước đã."
Nói xong lời này, nàng không có nói thêm lời nào nữa, bước chân hướng tới cửa ra của thạch thất…
…
Đông Phương thế gia.
Cố Nhược Vân vừa đi vào bên trong gia tộc đã phải đối diện với một người bỗng nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy đó là một nam nhân mặc cẩm bào, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ nho nhã, trên môi là nụ cười dịu dàng, tiếng nói trong trẻo như tiếng nước. Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử trước mắt, trong mắt hắn không thể kiềm chế sự kích động.
"Vân Nhi, con đã trở về."
"Cậu?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, gật đầu nhẹ rồi nói: "Khoảng thời gian trước con đã trở về rồi, chỉ là lại có việc nên mới đi ra ngoài một chuyến. Cậu, vài ngày trước con trở về nhưng tại sao lại không thấy người?"
"Còn không phải nhà ngươi vứt xuống một đống lớn cục diện rối rắm rồi bỏ đi?" Đông Phương Thiểu Trạch cười khổ một tiếng, gương mặt ôn nhuận như ngọc mang theo một nụ cười cưng chiều: "Cho nên ta đã đi Thanh Long Quốc để giúp ngươi tiếp quản Bách Thảo Đường. Những năm gần đây, con đã giúp thanh thế của Bách Thảo Đường ngày càng lớn, không uổng công ta đã tin tưởng đem Bách Thảo Đường giao cho con."