Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là bọn họ vẫn còn nhớ rõ uy phong của tiểu nha đầu này trong tầng thứ năm, chỉ bằng một cái Siêu Phàm trung kỳ liền muốn bắt được nàng? Đây không phải là tìm chết? Phải biết rằng, đừng nhìn bề ngoài của tiểu nữ hài này thật dễ thương, kỳ thật rất là hung ác, linh thú trên tầng thứ năm nhìn thấy thủ đoạn của nàng sợ tới mức không dám có động tác gì.....

“ Các ngươi muốn giết ai?”

Một âm thanh đáng yêu của tiểu hài tử vang lên trên lôi đài.

Trái tim của gã võ giả đang bắt lấy Chu Tước run rẩy một chút, kinh ngạc xoay người, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đáng yêu phận nộn của tiểu hài tử kia.

Lúc này đôi mắt to của Chu Tước tràn đầy ý cười, tủm tỉm nhìn võ giả Mộ Dung thế gia, nghiêng đầu, đáng yêu nói: “ Là ngươi muốn giết bản đại nhân sao?”

Không biết vì sao, nhìn thấy tươi cười của Chu Tước, tay tên võ giả kia run rẩy một chút, kiếm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, sắc mặt có chút trắng bệch.

“ Ngươi còn ngây ngốc làm cái gì? giết nha đầu thúi này cho ta!”

Mộ Dung Thiến nhìn thấy tên võ giả kia không có động tác, phẫn nộ phân phó nói.

Nàng còn tưởng rằng người này sau khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Chu Tước, liền không thể xuống tay được. Nhưng ai biết rằng nội tâm hắn bây giờ sợ hãi như thế nào? trường kiếm trên tay không ngừng run rẩy, sắc mặt dần dần cũng được thay thế bằng sự hoảng sợ.

“ Muốn giết ta?” Chu Tước nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra thần sắc tàn nhẫn, “ Cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực này hay không?”

Oanh!

Một ngọn lửa từ trong miệng Chu Tước phun ra, làm tên võ giả kia còn không kịp phản ứng liền bị ngọn lửa cắn nuốt, một mảnh cũng không còn lưu lại.



Mộ Dung Thiến vốn đang phẫn nộ đầy mặt tực khắc trợn tròn mắt, thân thể nhẹ run rẩy theo, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan đáng yêu của Chu Tước, gắt gao cắn môi, toàn thân trên dưới đều cảm thấy như ở trong hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

Chu Tước chậm rãi xoay người lại, mở to mắt nhìn về phía Mộ Dung Thiến.

Tươi cười kia giống như một cái ác ma đang vẫy vẫy tay với nàng, làm thân thể của nàng nhịn không được hướng phía sau thối lui.

“ Muốn dùng ta uy hiếp chủ nhân, ngươi chọn sai người rồi, chỉ bằng cái loại ngu ngốc như ngươi còn không bắt được ta.”

Âm thanh nàng trước sau vẫn thanh thúy, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác ý cười tràn đầy, phảng phất không vì hành động của Mộ Dung Thiến mà tức giận.

“ Tiểu Thiến, ta nói hiện tại chúng ta từ bỏ thôi.”

Ôn Nhã lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Nữ nhân này chính là không có một chút đầu óc, nếu bắt được tiểu cô nương kia, nàng cần gì phải nói Mộ Dung Thiến từ bỏ?

Nhưng cuối cùng nàng vẫn ra tay!

“ Các ngươi tự mình đi xuống, hay là ta đưa các ngươi xuống?” Cố Nhược Vân cầm đoạn kiếm trong tay, mắt lạnh nhìn mọi người ở đây, âm thanh nhàn nhạt nói.

Những người đó căn bản không muốn Cố Nhược Vân có động tác, liền vội vàng chạy như điên xuống lôi đài, trong lòng càng hối hận không thôi, vì sao phải nghe theo Mộ Dung Thiến nói? nữ nhân này, chính là ma quỷ, người cùng nàng đối nghịch đều không có kết cục tốt.



Cho nên, bọn họ hối hận!

Sau khi những người đó rời khỏi, toàn bộ trên lôi đài, trừ bỏ mấy người Cố Nhược Vân, cũng chỉ còn lại người Mộ Dung thế gia cùng người Ôn gia.

“ Tiểu Thiến, lưu đến thanh sơn không lo không có củi đốt*, ngươi chạy nhanh đi.”

(Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu - 留得青山在,不怕没柴烧 – liú dé qīng shān zài,bù pà méi chái shāo, hoặc là, Lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu một sài thiêu - 留得青山在,不愁没柴烧 (nói chung là núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun… câu này trên phim ảnh hay thấy nói này).

Sắc mặt Ôn Nhã tràn ngập nôn nóng, lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thiến: “ Ta cùng nàng chưa từng đối nghịch chính diện, cho nên không ngại, ngươi chạy nhanh rời đi nơi này, nàng quá mức tàn nhẫn, sẽ giết ngươi! Ta trước sẽ vì ngươi chặn nàng lại một chút, ngươi chạy nhanh xuống lôi đài, chỉ cần ngươi đi xuống, nàng cũng không thể làm gì đối với ngươi.”


Nói xong lời này, Ôn Nhã liền dem Mộ Dung Thiến đẩy xuống lôi đài.


Nhìn khuôn mặt lo lắng của nữ tử kia, trong lòng Mộ Dung Thiến tràn đầy cảm động: “ Ôn Nhã tỷ tỷ, cám ơn ngươi, ta đây liền đi trước một bước.”


Nàng cắn chặt răng, cho dù không cam lòng bao nhiêu cũng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Cố Nhược Vân.


Hiện tại nàng vội vàng chạy đến bên cạnh lôi đài, nhanh chóng nhảy xuống.


“ Đại tiểu thư Ôn gia, Ôn Nhã,” Cố Nhược Vân nhìn dung nhan ưu nhã của Ôn Nhã, nhàn nhạt cười: “ Chỉ số thông minh của ngươi thật sự rất cao, đem thứ tự của Mộ Dung Thiến nhường cho ngươi, nàng còn phải cảm kích ngươi.”


Sắc mặt Ôn Nhã biến đổi, hiển nhiên bị lời nói của Cố Nhược Vân nói trúng suy nghĩ trong lòng.


“ Nếu ta không có đoán sai, sau khi Mộ Dung Thiến rời đi, ngươi cũng sẽ nhận thua đi xuống lôi đài,” Cố Nhược Vân cười một tiếng, “ Sau đó, ngươi thuận lý thành chương được vị trí thứ hai, ngay sau đó, sau khi tỷ thí chấm dứt ngươi sẽ liên hợp lại với tả sứ Ẩn Môn, đem ta loại bỏ, không có ta.... cái chức quán quân này chính là của ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK