"Độc Tôn, có một việc ta cần ông hỗ trợ."
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Độc Tôn, khuôn mặt ngưng trọng nói.
"Nha đầu, có chuyện gì cứ nói đi, chỉ cần lão phu có thể giúp tất nhiên sẽ không chối từ."
"Tốt, vậy ông theo ta đi đến đó một chút, đúng rồi, mang theo Hạ Khởi cho ta, y còn có chút tác dụng."
Nói xong lời này, nàng lập tức vội vàng đuổi theo Hạ lão gia tử, bước chân không chút do dự, dáng vẻ vội vàng.
Lúc này, trong mật thất Hạ gia, Linh Tiêu suy yếu nằm ở trong trận pháp, có chút mỏi mệt kéo đầu, đột nhiên, hắn cảm nhận được tiếng bước chân ngoài cửa, dùng sức muốn đứng lên, lại thật sự không có chống đỡ được hung hăng ngã trên mặt đất.
"Linh Tiêu!"
Bá!
Thiên Khung vọt vào từ ngoài mật thất, bước nhanh vọt tới trước mặt Linh Tiêu, sau khi hắn cảm nhận được hơi thở suy yếu của Linh Tiêu, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Xảy ra chuyện gì?"
Theo lý thuyết, chủ tử cho hắn ăn vào Diên Niên Ích Thọ đan, ít nhất hắn có thể kiên trì mười năm.
Linh Tiêu cười khổ một tiếng, nói: "Ta quả thật còn có thể kiên trì mười năm, chỉ là…….. Người kia rõ ràng cảm giác được ta gặp được các ngươi, trận pháp này là y thiết trí (thiết kế + bố trí), y chỉ cần một cái ý niệm, là có thể làm cho ta sống không bằng chết."
"Linh Tiêu..."
Thiên Khung nhíu mày, muốn nói cái gì đó, chính là vẫn chưa có nói ra, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Chủ tử, không biết chủ tử có thể giúp Linh Tiêu hay không?"
"Hiện tại ta đến là vì giúp hắn," Cố Nhược Vân nhìn Linh Tiêu, rồi ánh mắt chuyển về phía Hạ Khởi bị Độc Tôn túm ở trên tay phía sau, nói: "Sau khi nghe được tiếng kêu của Linh Tiêu ta đã biết nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng với thực lực hiện giờ của ta, còn không cách nào cứu hắn ra, nhưng mà ta có thể thả một thế thân đi vào, về sau nếu người nọ muốn làm cái gì với Linh Tiêu, đều sẽ chuyển dời đến trên người của hắn."
Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt của Cố Nhược Vân, Hạ Khởi rùng mình một cái, đôi mắt vốn khiếp sợ biến thành khủng hoảng, rống lớn nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Không phải ngươi trung thành và tận tâm đối với Thần Thú của Hạ gia các ngươi sao? Vậy chắc hẳn ngươi thật nguyện ý hy sinh vì hắn?"
"Ngươi…...." Hạ Khởi vừa định phản bác lời của nàng, lại đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc mở to hai mắt: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Lão nhân nửa chết nửa sống này chính là Thần Thú Hạ gia?"
"Rống!"
Hiển nhiên Linh Tiêu thật không vừa lòng với lời nói của y, phát ra một tiếng rít gào, sau khi rít gào kia vang lên, Hạ Khởi cảm thấy trái tim của mình bị một bàn tay gắt gao nắm nắm chặt, hoàn toàn không thở nổi.
Giờ khắc này, khuôn mặt Hạ Khởi tái nhợt, so với cảm giác hít thở không thông kia, càng nhiều hơn chính là sợ hãi đối với nội tình của Cố Nhược Vân.
Rốt cục y cũng hiểu rõ, vì sao phụ thân muốn mời nàng đến Hạ gia.
Cũng hiểu rõ vì sao phụ thân bảo vệ nàng như vậy.
Thì ra, Thanh Long trên tay nàng kia, vậy mà quen biết với Thần Thú đại nhân của Hạ gia bọn họ!
"Hạ gia chủ, ta muốn làm cho y trợ giúp Linh Tiêu, không biết ngươi có đau lòng hay không?" Cố Nhược Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ lão gia tử, hỏi.
Trái tim Hạ lão gia tử chấn động, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, ông mới chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ là trong nháy mắt, giống như già thêm mấy chục tuổi.