"Khụ khụ."
Ngũ Nguyệt lại ho khan hai tiếng, nhưng mà lúc này đây không có phun ra máu tươi, đôi mắt trong suốt nhìn Thi Vân, bên môi nâng lên cười lạnh: "Thi Vân, ngươi thật sự có thể quên ta hay sao? Nhưng mà qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta đều chưa từng quên ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không chịu nhiều khổ như vậy!"
Giờ khắc này, sắc mặt của Thi Vân vô cùng khó coi, thân mình vốn tê liệt ngã xuống đất càng mềm nhũn thêm vài phần, có chút suy sút.
Nàng còn sống!
Nữ nhân đáng chết này lại có thể còn sống!
Không!
Ả tuyệt đối không thể thất bại ở chỗ này, ít nhất là ở trước mặt nữ tử này.
"Lãnh Ngôn Phong, ngươi giết nàng cho ta, ta lệnh cho ngươi giết nàng!"
Bên trong gió nhẹ, Lãnh Ngôn Phong lẳng lặng đứng thẳng ở tại chỗ, giống như không có nghe thấy lời nói của Thi Vân, lqđ ánh mắt kinh ngạc ngóng nhìn khuôn mặt mang máu kia.
Cho dù cả mặt của nữ tử đầy máu me, lại thế nào cũng không lấn át được đôi mắt trong suốt kia.
Ở giữa bao nhiêu đêm khuya nằm mơ, đôi mắt này xuất hiện ở bên trong cảnh trong mơ của y, làm cho tâm của y cũng dao động theo.
Khó trách.........
Khó trách tuy rằng Thi Vân sư muội lớn lên cùng một khuôn mặt, ánh mắt của ả lại không giống với nhiều năm trước, mà y lại vẫn luôn cho rằng, là theo tuổi tăng trưởng mà thay đổi.
Lại trước giờ đều chưa hề nghĩ tới, lúc trước kéo y ra khỏi vực sâu, là một nữ nhân khác.
"Là nàng sao?"
Bước chân của Lãnh Ngôn Phong có chút lảo đảo, hối hận xuất hiện ở phía trên dung nhan anh tuấn kia, y vươn tay về phía Ngũ Nguyệt, cuối cùng lại vô lực buông xuống.
Vừa rồi, y chính là dùng tay này đánh bị thương nữ nhân mình muốn tìm kiếm chân chính!
"Lãnh Ngôn Phong, ngươi không có nghe được mệnh lệnh của ta sao? Lập tức giết tiện nhân này cho ta, mau giết nàng!"
Thi Vân đã bất chấp tầng ngụy trang kia, điên cuồng quát Lãnh Ngôn Phong.
Trong mắt đẹp của ả toát ra sát khí hung tàn, giống như là chém nữ tử này thành tám khối cũng khó tiêu mối hận trong lòng!
Lãnh Ngôn Phong vẫn là không có động đậy, kinh ngạc ngóng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hỏi: "Nhiều năm trước, người đã cứu ta, lqd có phải nàng hay không? Người kéo ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, có phải nàng hay không?"
Ngũ Nguyệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Ngôn Phong, âm thanh nhàn nhạt nói: "Đúng lại như thế nào, không đúng lại như thế nào? Ngươi là người của Thi Vân, thì nhất định là kẻ thù của ta, thương tổn ả gây cho ta, ta sẽ trả lại cho các ngươi từng món một."
Ngươi là người của Thi Vân, thì nhất định là kẻ thù của ta ——
Ầm!
Một câu nói này, giống như một cây búa tạ, hung hăng đập vào trái tim của Lãnh Ngôn Phong, làm cho bước chân của y lảo đảo về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch. Bỗng nhiên, y giống như nổi điên đánh một quyền lên trên ngực của Thi Vân, tức giận quát: "Vì sao ngươi muốn gạt ta, vì sao muốn gạt ta???"
Hối hận, oán hận, tức giận, đau lòng...........
Tất cả cảm xúc đều xen lẫn ở trong lòng Lãnh Ngôn Phong.
Ngay từ đầu, ở bên trong cảm nhận của y, Thi Vân sư muội chính là tồn tại như tiên nữ, vì nàng, cho dù là chết, y đều không hề oán hận một câu. Thậm chí có thể vì làm cho nàng có được nam nhân mình âu yếm, không tiếc muốn cưới Cố Nhược Vân bản thân không thương.
Cho dù cuối cùng đã biết bộ mặt thật của ả, lqd y cũng vẫn luôn đi theo bên cạnh thân thể của ả, cho dù là đối đầu với kẻ địch không cách nào chiến thắng, cũng chưa từng lùi bước.
Mà sở dĩ y cam tâm tình nguyện trả giá vì ả, là vì y luôn luôn cho rằng Thi Vân là ân nhân cứu mạng của mình.
Cũng là người thay đổi cả đời y!
Mà lúc này, y lại đột nhiên biết, người mình luôn bảo vệ những năm gần đây, lại chẳng phải nàng!
Hơn nữa vì tồn tại một sai lầm, lại đả thương người bản thân muốn tìm tìm chân chính, loại cảm giác này làm cho y như thế nào chịu đựng được?