Phượng Thiên Huyễn giật mình.
Nàng ngửa đầu ngóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, hơi hơi gật gật đầu: “Được.”
Phượng Thiên Huyễn là xác định tâm ý của mình đối với Thiên Bắc Tầm! Không thể không nói, thiếu niên bá đạo lãnh ngạo này làm nàng rất có cảm tình! Nhưng lúc trước vẫn luôn cự tuyệt, chính là bởi vì thân phận của nàng.
Hiện giờ, nếu nàng đã nói ra tất cả mọi chuyện, thì còn có cái gì phải cố kỵ?
“Thiên Bắc Tầm, ta đã nói bí mật của ta cho chàng, không biết chàng có thể nói cho ta chuyện của chàng hay không?” Phượng Thiên Huyễn nhẹ nhàng nhướng mày, mắt đỏ mỉm cười chuyển về phía Thiên Bắc Tầm. (L: lại đổi xưng hô nha ~ chấp nhận tâm ý rồi nè)
Thiên Bắc Tầm trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Ta không có chuyện gì đáng nói, ta sẽ nói với nàng một chút chuyện của cha nương ta vậy, chuyện này nói đến cũng rất dài, tuy rằng lão cha ta đã nói chuyện của bọn họ mấy trăm mấy ngàn lần……”
Giống như là nhớ tới người thân của mình, ánh mắt Thiên Bắc Tầm có một chút khác thường, ngay cả Phượng Thiên Huyễn cũng không biết nên hình dung cảm tình khác thường kia như thế nào.
Vừa yêu vừa hận?
Không sai, biểu tình của Thiên Bắc Tầm xác thật là vừa yêu vừa hận!
Hắn yêu Thiên Bắc Dạ, bởi vì Thiên Bắc Dạ không chỉ là phụ thân hắn, càng là dùng bả vai của mình chống đỡ cái nhà này! Ở trong một gia đình, phụ thân vĩnh viễn là nhân vật không thể thiếu, cũng là nhân vật nhi nữ coi là thần tượng!
Nói như vậy, có dạng phụ thân nào, sẽ có dạng nhi nữ đó.
Nhưng, hắn cũng hận Thiên Bắc Dạ.
Chỉ vì mấy năm nay, tên kia mang theo mẫu thân nhà mình chạy ngược chạy xuôi, chỉ hưởng thụ thế giới hai người bọn họ, thân là nhi tử của hai gia hỏa này, Thiên Bắc Tầm vĩnh viễn đều bị vứt bỏ ở một bên.
Cho nên, như thế nào trong lòng Thiên Bắc Tầm có thể không có oán? Chỉ là loại oán này, là xa xa kém yêu thương của hắn đối với bọn họ……
Phượng Thiên Huyễn lẳng lặng mà nghe Thiên Bắc Tầm kể, nàng không nghĩ tới, ở Tây Linh đại lục cũng có nữ tử ưu tú như vậy, cùng nam nhi si tình như vậy, nếu để cha nương nhà mình và bọn họ gặp nhau, tất nhiên sẽ nhất kiến như cố (vừa gặp như đã quen từ lâu).
“Này không sai biệt lắm chính là chuyện xưa của bọn họ,” Thiên Bắc Tầm hơi hơi nhướng mày, chuyển mắt nhìn Phượng Thiên Huyễn: “Còn nha đầu thúi vừa rồi nàng đã thấy kia, tên là Cố Uyển Bạch, chuyện của nàng cũng thực ly kỳ, có thể ngược dòng đến kiếp trước kiếp này.”
“Nói nghe một chút.”
Phượng Thiên Huyễn rất có hứng thú hỏi.
“Cái này……” Nhìn thấy Phượng Thiên Huyễn có hứng thú như vậy đối với nha đầu thúi Cố Uyển Bạch kia, trong lòng Thiên Bắc Tầm có chút không ổn, nhưng cuối cùng hắn vẫn trả lời Phượng Thiên Huyễn: “Tiểu nha đầu kia đã từng có ân cứu mạng mẫu thân ta, càng là vì mẫu thân ta liên lụy làm cho toàn thôn bị đồ sát, nhưng không nghĩ tới, mấy năm sau, mẫu thân ta lại thấy người chuyển thế của nàng, vì đền bù áy náy trước kia, mẫu thân đã nhận nàng làm đồ đệ……”
Thiên Bắc Tầm kể rất đơn giản, nhưng mà, Phượng Thiên Huyễn vẫn là nghe ra kinh tâm động phách từ giữa, mặt mày càng là mang theo một chút thương tiếc: “Không nghĩ tới nàng đáng thương như thế.”
“Huyết Nhi, nàng nhưng đừng đồng tình nha đầu kia, nha đầu thúi này độc đó, ở toàn bộ đại lục đều không có người nào dám trêu chọc nàng, nàng không có gì đáng giá đồng tình,” Thiên Bắc Tầm nhướng mày: “Mặt khác, về sau nàng cách nha đầu này xa một chút, ta nhưng không muốn nàng bị nàng ấy dạy hư.”
Phượng Thiên Huyễn không nói gì, môi đỏ giương lên một độ cong.
Người làm nàng nổi lên hứng thú, nhưng không có dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Thiên Bắc Tầm, tốt xấu gì hai người cũng là người thân, chàng nói nàng như vậy thật sự tốt sao?” Nàng giương lên một ý cười, nhưng thật ra rất muốn nhìn thấy thiếu nữ tên là Cố Uyển Bạch kia.