"Ngọc nhi!"
Giọng nói của nàng mang theo tê tâm liệt phế, nước mắt từ trong mắt trượt xuống.
Giống như nghe được giọng nói điên cuồng của nữ tử, thiếu niên rốt cục giật mình, hắn mở đôi mắt mỏi mệt, con ngươi trong suốt nhìn về phía Hạ Nhược Vân, môi mỏng run rẩy, giọng nói suy yếu: "Tỷ…..."
"Khụ khụ!" Hạ Nhược Vân ho ra hai ngụm máu tươi, một thân huyết y (quần áo dính máu) dưới ánh mặt trời chói mắt như thế, "Thả hắn!"
"Thả hắn? Giao Thượng Cổ Thần Tháp ra đây, ta liền thả hắn!"
Lục Trầm thu lại cảm tình trên mặt, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Vân.
Nữ nhân dù quan trọng, cũng vẫn kém quyền lợi rất rất xa. Có quyền thế, hắn muốn loại nữ nhân nào mà không có?
Sắc mặt của Hạ Nhược Vân càng tái nhợt, tầm mắt của nàng chuyển tới trung niên nam nhân lãnh khốc ở phía sau, gằn từng tiếng nói: "Ngọc nhi là con của ngươi, là huyết mạch của Hạ gia các ngươi!"
"Ha ha!" Hạ Minh điên cuồng cười hai tiếng, lãnh khốc nói, "Huyết mạch của Hạ Minh ta, chỉ có một người là Sơ Tuyết! Hạ Lâm Ngọc loại phế vật văn không thành võ không được này, cả ngày bệnh, không đủ tư cách làm con của ta! Chỉ là, vì lấy được Thượng Cổ Thần Tháp, cho dù nó chết, cũng là chết có ý nghĩa!"
Hạ Nhược Vân thân thể chấn động, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, thật lâu sau, nàng mở mắt ra, ánh mắt ấm áp nhìn vào trên thân thể tràn đầy vết thương của thiếu niên.
"Ngọc nhi, đệ có sợ hãi không?"
Hạ Lâm Ngọc quật cường lắc lắc đầu: "Ta không sợ! Tỷ tỷ, đừng giao Thượng Cổ Thần Tháp cho bọn hắn, nếu không, mẫu thân và ngoại công đều sẽ chết không nhắm mắt…... Ta tin tưởng, sẽ có một ngày, tỷ tỷ sẽ báo thù cho....."
Phanh!
Lục Trầm một cước đá vào ngực của Hạ Lâm Ngọc, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất.
"Người tới!" Lục Trầm nâng mặt, mặt không biểu cảm nói, "Moi tim đào phổi, chia cắt cơ thể của Hạ Lâm Ngọc!"
Giọng nói lạnh lùng của nam nhân giống như một cây búa tạ, hung hăng đánh vào trong lòng của Hạ Nhược Vân, nàng tê tâm liệt phế giận dữ hét: "Lục Trầm, ngươi súc sinh này, ta thật không nên tin tưởng ngươi giao Ngọc nhi cho ngươi tới bảo vệ, là ta hại đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau!"
Nước mắt tuyệt vọng mà bi thống tùy ý rơi xuống, thần sắc của nàng dần dần xuất hiện điên cuồng, liều lĩnh muốn chạy về phía Hạ Lâm Ngọc. Nhưng mà, nàng còn chưa tới trước mặt của hắn, đã bị Lục Trầm hung hăng đánh trúng, thân thể đột nhiên bay ngược ra sau, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người đè Hạ Lâm Ngọc xuống đất, trường kiếm lạnh như băng bổ về phía tay chân của hắn, máu tươi tung tóe, nhiễm đỏ đôi mắt của nàng......
"Không! ! !"
Hai mắt của Hạ Nhược Vân đỏ lên, khàn cả giọng quát: "Thả Ngọc nhi, chỉ cần thả hắn, ta….."
"Tỷ tỷ."
Âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng, nhưng mà, ở bên trong sơn cốc, lại rất rõ ràng rơi vào trong tai của Hạ Nhược Vân.
"Đừng giao….. Thượng Cổ Thần Tháp cho bọn hắn, chỉ có Thượng Cổ Thần Tháp, mới có thể vì mẫu thân... Báo thù, nếu không….. Nếu không ta thà chết."
Phốc xuy!
Trường kiếm hung hăng đâm vào ngực của Hạ Lâm Ngọc, làm cho lời nói kế tiếp của hắn biến mất ở trong cổ họng…...
Hạ Lâm Ngọc nằm ở giữa vũng máu, ánh mắt trợn to cuối cùng kia muốn nói cái gì đó.
Giờ khắc này, hắn cảm giác sinh mệnh biến mất, ánh mắt tràn đầy không muốn xa rời cùng không nỡ.
Rốt cục hắn cũng có thể đi gặp mặt mẫu thân, nhưng mà, tỷ tỷ phải làm sao bây giờ? Hiện tại hắn đã là người thân duy nhất của nàng. Nếu hắn cũng chết, tỷ tỷ sẽ thống khổ và cô tịch cỡ nào......
"Ngọc nhi! ! !"
Hạ Nhược Vân phun ra một ngụm máu, thất tha thất thểu (lảo đảo) chạy về phía Hạ Lâm Ngọc.
"Ngọc nhi, là ta không tốt, là ta tin người khác, mới làm liên lụy đệ!"
"Gia gia đã chết, mẫu thân đã chết, ngoại công cũng đã chết, hiện tại bên người ta, chỉ còn lại có một mình đệ thôi."
"Ngọc nhi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ cho đệ cả đời an bình, tuyệt sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào thương tổn đệ."