Mộ Dung Yên trở về trước thời gian, tự nhiên là bởi vì Ưu Tâm thảo.
Cho dù đổi một bộ y phục, nhưng trên người dính mùi hương của Ưu Tâm thảo, bất luận đi đến nơi nào, đều sẽ đưa tới một đám Linh Thú, dưới bất đắc dĩ mới trở về trước thời gian.
"Nhị trưởng lão người đừng nóng giận, Yên nhi cũng không phải cố ý, hơn nữa lúc này đây nàng đi cũng không phải thu hoạch gì đều không có, nhưng là nhặt về hai khất cái (ăn xin) một lớn một nhỏ."
Không phải Mộ Dung Nhu Nhi khinh thường Cố Nhược Vân, thật sự là vừa rồi nàng ăn mặc lam lũ, cả người máu tươi, thoạt nhìn chính là khất cái không thể nghi ngờ, về phần Dạ Nặc, đã cùng đi với nàng, vậy tất nhiên cũng là khất cái.
"Cái gì?"
Nhị trưởng lão giận tím mặt: "Mộ Dung Yên này quả nhiên là rất quá đáng, chẳng những đi một ngày đã trở lại, l.q.đ lại còn nhặt về hai khất cái, nàng coi Mộ Dung gia chúng ta là chỗ nào? Là nơi ngay cả khất cái đều có thể đến hay sao? Người tới, đi đuổi hai khất cái tiểu thư mang về ra ngoài cho ta, miễn cho làm bẩn địa bàn của Mộ Dung thế gia ta."
Vẻ mặt của Mộ Dung Nhu Nhi kinh hãi, vội vàng ngăn cản nói: "Nhị trưởng lão, như vậy không tốt đi, dù sao bọn họ cũng là người Yên nhi mang về, người làm như vậy Yên nhi khẳng định sẽ tức giận, hơn nữa ta làm tỷ tỷ, thế nào cũng không thể để cho muội muội bị chịu ủy khuất, xin Nhị trưởng lão nể mặt mũi của ta mà cho qua chuyện này đi."
Nàng lời nói này, nói được tình thâm ý thiết.
Đương nhiên, nếu xem nhẹ vẻ âm hiểm đáy mắt kia.
"Nhu Nhi, con không cần tức giận vì bao cỏ kia, hiện tại lão gia đang bệnh ở trên giường, không ai có thể nói chuyện giúp nàng, ta đã sớm không quen nhìn bao cỏ không có đầu óc kia! Tác dụng gì cũng không có, mỗi ngày chỉ biết gây chuyện."
Nhị trưởng lão căm giận nói, không chút chú ý tới con ngươi âm hiểm của Mộ Dung Nhu Nhi.
Không có bất luận kẻ nào biết, mỗi lần có người đi khiêu khích Mộ Dung Yên đều là nàng cố ý làm, chỉ cần người khác vũ nhục mình một chút, bao cỏ kia đều sẽ nhảy lên đánh nhau với những người khác vì nàng, vì thế không ít chuốc họa ở ngoài, cũng tạo nên thanh danh ngực lớn ngốc nghếch, kiêu ngạo ương ngạnh của nàng. (L: tức quá khốn nạ vừa thôi chứ, người ta quan tâm mình như thế mà còn lợi dụng sự quan tâm đó để giết dần giết mòn người ta)
Buồn cười là, Mộ Dung Yên cũng sẽ không biết, những người đó là mình cố ý tìm đến, thanh danh của nàng cũng là mình cố ý khuếch tán ra ngoài.
Hơn nữa, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết tất cả những thứ này, vẫn như trước coi nàng là tỷ tỷ thân cận nhất
"Nhưng mà, Đại trưởng lão……." Mộ Dung Nhu Nhi thu hồi ánh sáng trong mắt, còn muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng nói tức giận của Nhị trưởng lão ngăn lại.
"Không có nhưng mà gì, nếu Mộ Dung thế gia ta thu lưu khất , các gia tộc khác sẽ nhìn chúng ta thế nào? Hiện tại ta lập tức sai người đuổi bọn hắn ra ngoài! Nhu Nhi, ta chỉ khuyên con một câu thôi, đừng quá thiện lương, con coi Mộ Dung Yên là muội muội, chưa chắc nàng đã thật tình đối đãi con, con ở cùng với bao cỏ như vậy, quả thực hạ thấp giá trị con người của con."
Mộ Dung Nhu Nhi cắn chặt môi chậm rãi cúi đầu, một nụ cười lạnh chợt lóe lên từ trên mặt.
Mộ Dung Yên, đừng trách ta vô tình!
Muốn trách thì trách gia gia rất sủng ái ngươi.
Nếu ta không bôi đen ngươi, như thế nào kế thừa toàn bộ Mộ Dung thế gia? Lại dùng cái gì đoạt Lục Thiếu Thần với ngươi? Chỉ có thanh danh của ngươi hoàn toàn thối bất kể là Mộ Dung thế gia hay là Lục Thiếu Thần, mới đều là vật trong lòng bàn tay của ta............