Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Hoàng Phỉ Phỉ, giọng nói càng ngày càng lạnh.
Nếu Hoàng Phỉ Phỉ vũ nhục nàng, nàng có thể không nhìn, nhưng mà nàng tuyệt sẽ không cho phép có người xúc phạm tới Ngọc nhi.
Có lẽ cho tới bây giờ Ngọc nhi đều chưa từng nói qua cái gì, còn vẫn dùng tươi cười đối mặt với nàng, nhưng mà Cố Nhược Vân lại biết nội tâm tự ti và mẫn cảm của hắn! Chỉ bởi vì hiện giờ hắn thiếu một cánh tay!
Hai chữ phế nhân kia, không chỉ thương hại Hạ Lâm Ngọc, mà còn làm cho lòng của nàng co rút mạnh mẽ!
"Tiểu nha đầu, không phải là ngươi không thấy rõ tình thế hiện giờ của mình chứ?" Hoàng Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng, con ngươi trào phúng đảo qua khuôn mặt của Cố Nhược Vân, giật giật khóe môi: "Nơi này là địa bàn của Dược Tông ta, nếu ngươi đến cầu y, nếu thái độ tốt nói không chừng ta sẽ đi trước mặt cha ta nói tốt cho các ngươi, đáng tiếc, bằng tư thái như này của các ngươi, còn muốn cầu người làm việc?"
Cười lạnh trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ càng ngày càng đậm, vênh váo đắc ý nhìn Cố Nhược Vân đứng ở trước mặt.
Đám người đột nhiên oanh động, tất cả mọi người đều nhìn về một phía, một số người lúc trước cũng không có chú ý bên này trông thấy tình thế Cố Nhược Vân đối mặt hiện giờ cũng không khỏi lắc đầu thở dài.
Nàng đắc tội ai không tốt, lại muốn đắc tội vị tiểu ma nữ Dược Tông này? Đừng nói là cầu y, chỉ sợ ngay cả tư cách bước vào Dược Tông đều không có!
... ......
"Tông chủ, không biết Y thánh nói gì ở trong thư, làm cho người vui vẻ như vậy?"
Lúc này, trong tông môn Dược Tông, nam tử trung niên liếc mắt nhìn lão giả vẻ mặt tươi cười ngồi ở trước tay cầm thư kia, thật không biết rốt cục lão gia hỏa Y thánh kia viết cái gì, lại làm Tông chủ nhà mình lộ ra biểu cảm như vậy?
Lão giả tóc bạc được xưng là Tông chủ mỉm cười, buông xuống thư trong tay, nói: "Y thánh gửi thư, nói hắn có việc trì hoãn, mấy ngày nữa mới có thể đến."
Nam tử trung niên tràn đầy kinh ngạc, phải biết rằng quan hệ của Tông chủ nhà mình và Y thánh luôn luôn không tệ, vì sao nghe được Y thánh có việc trì hoãn ngược lại vui vẻ như thế?
Có vấn đề!
Nhất định có vấn đề!
Ngay tại lúc nam tử trung niên còn không nghĩ ra có vấn đề gì, giọng nói của lão giả tóc bạc lại vang lên: "Nhưng mà đồ đệ của hắn lại đến đây, lqđ phỏng chừng hôm nay có thể đến Dược Tông, cho nên kêu ta giúp hắn chiếu ứng một chút đồ nhi bảo bối kia của hắn."
Tuy rằng Thường Lâm làm Tông chủ Dược Tông, bên ngoài cũng tự xưng y thuật của ông tương xứng với Y thánh, chỉ là ông lại hiểu rõ giữa mình và Y thánh vẫn là có chênh lệch rất lớn, đây mới là nguyên nhân ông buông tất cả mặt mũi ở trước mặt Y thánh.
"Cái gì?"
Nam tử trung niên sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Đồ đệ của Y thánh? Y thánh hắn có đồ đệ?"
Thường Lâm gật gật đầu: "Không sai, đồ đệ kia của hắn tên là Cố Nhược Vân, lát sau ngươi đi tiếp đãi một chút."
"Vâng."
Nghe nói đối phương là đồ nhi bảo bối của Y thánh, nam tử trung niên vội vàng đáp ứng.
Phải biết rằng, tính tình của Y thánh cũng không tốt hơn Hồng Liên Lĩnh chủ chỗ nào, vạn nhất đồ đệ của ông bị ủy khuất gì ở Dược Tông, thì lấy tính tình của lão gia hỏa kia sẽ không quản giao tình với Dược Tông, tuyệt đối sẽ trở mặt với Tông chủ tại chỗ!
"Tông chủ, Tông chủ đại nhân!"
Ngay tại lúc nam tử trung niên muốn rời đi, một giọng nói vội vã truyền vào từ ngoài cửa: "Tông chủ đại nhân, ngài có thư."
"Hả?" Thường Lâm nhẹ nhàng nhíu mày, nhận lấy thư từ trong tay đệ tử Dược Tông, nhưng mà sau khi nhìn thấy nội dung trên thư bất giác ngây ngẩn cả người.