"Tuyết nhi, ta làm nhiều như vậy, toàn là vì ngươi, đến cuối cùng ngươi lại sợ chết như thế?"
Giọng điệu của Thu Na tràn đầy tuyệt vọng, phỏng chừng nàng ta cũng thật không ngờ Hạ Sơ Tuyết lại yếu đuối đến loại trình độ này.
"Nhưng mà, cũng may ta còn có Linh nhi, ta còn có nàng."
Đột nhiên, nàng ta nở nụ cười, khuôn mặt tươi cười như hoa đi đến phía Hạ Sơ Linh bên trong vũng máu.
Nhìn bóng dáng lảo đảo kia của nàng ta, Hạ Sơ Tuyết muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
Lúc này, Hạ Sơ Linh nằm ở trong vũng máu, mở to đôi mắt như là muốn nói cái gì đó, máu tươi từ cái ót của nàng ‘tí tách’ chảy ra, rất nhanh đã nhiễm mặt đất dưới nàng thân thành màu đỏ tiên diễm.
Thu Na nhẹ nhàng bế thân mình Hạ Sơ Linh lên, tay phất qua đôi mắt mở to kia, khép lại mí mắt của tiểu cô nương, trên mặt của nàng treo nụ cười, yên lặng mà thanh nhã, không còn có dáng vẻ điên cuồng lúc trước.
"Linh nhi, con không cần sợ, hiện tại mẫu thân sẽ đến cùng con, về sau chúng ta có thể rời xa chỗ này, không bao giờ gặp những người này nữa."
Phanh!
Sau khi dứt lời, Thu Na dùng sức chụp một chưởng ở phía trên ngực của mình, trong phút chốc một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của nàng đã vô cùng trắng bệch ở trong chớp mắt. Rồi sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, nàng ôm chặt thân thể của Hạ Sơ Linh chậm rãi ngã xuống.
"Tiện nhân!" Hạ Minh mắt lạnh nhìn thân thể ngã xuống của Thu Na, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh xem thường, đột nhiên y nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Vân Nhi, kẻ thù của con đã chết, tất cả những chuyện này đều là vì Thu Na, cho nên ân oán lúc trước của chúng ta cũng có thể bỏ qua, ta cam đoan từ đây về sau, ta chỉ có con và Ngọc nhi là nhi nữ, không có bất luận kẻ nào có thể vượt qua địa vị của các con ở trong lòng ta."
Cố Nhược Vân nhìn vẻ mặt vô sỉ kia của Hạ Minh, bên môi nâng lên một chút tươi cười nông cạn.
"Tất cả mọi chuyện quả thật là do Thu Na dựng lên, nhưng mà, ta cho rằng, đầu sỏ gây ra chính là ngươi!"
Sắc mặt Hạ Minh thay đổi: "Vân Nhi, nếu con cố ý muốn giết ta, con tất nhiên sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!"
Ầm!
Đột nhiên, ánh mắt của tử bào tiểu nam hài đứng ở bên cạnh Cố Nhược Vân kia lóe lên, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười tà mị, l^q'đ rồi sau đó không đợi Hạ Minh phản ứng lại, một ngọn lửa màu tím đánh tới trước mặt của y, ‘xoát’ một tiếng lập tức làm toàn bộ thân thể của y bốc cháy lên.
"Mười tám tầng địa ngục?" Tiểu nam hài cười tà mị: "Cho dù là vào địa ngục, chủ nhân của Tử Tà ta, cũng nhất định là chúa tể của địa ngục! Ai dám không theo?"
Giọng nói của hắn có chút non nớt, rơi vào trong tai mọi người lại vô cùng rung động, Hạ Minh khiếp sợ mở to hai mắt, thậm chí còn không để ý đến đau đớn vì bị ngọn lửa thiêu cháy, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn nộn của tiểu nam hài.
"Ngươi nói ngươi gọi là Tử Tà?"
Tử Tà!
Đó là tên của thượng cổ Phượng Hoàng Tử phượng!
Tiểu gia hỏa này chính là thượng cổ Phượng Hoàng? Chẳng lẽ Cố Nhược Vân đã khế ước Thượng Cổ Thần Tháp?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa từng khế ước được với Thượng Cổ Thần Tháp, vì sao ở trong sáu năm này lại hoàn thành khế ước?