"Ta mặc kệ, ta chính là muốn tiểu nam hài này," Hạ Sơ Linh chu miệng, hiển nhiên không có nhận rõ tình thế trước mắt: "Phụ thân nói qua, sớm muộn gì hắn cũng là của ta! Hơn nữa Lục Trầm ca ca cũng nói, hắn chỉ giá trị mấy chục Kim tệ thôi, Hạ gia chúng ta mua được."
Bạch Trung Thiên thiếu chút vui điên rồi, mấy chục Kim tệ?
Nàng ta muốn dùng mấy chục Kim tệ mua thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà? Nàng ta xác định không có đang đùa ông?
"Linh nhi!" Sắc mặt Hạ Minh đột nhiên biến đổi, lớn tiếng quát: "Là ai dạy ngươi những lời này ? Phụ thân chưa từng nói qua những lời đó! Qua mấy ngày nữa phụ thân sẽ thay đổi sư phụ của ngươi, l^q'đ xem hắn đã dạy ngươi những loạn thất tám tao (lung tung rối loạn) gì! Một chút cũng không có di truyền phong cách đạo đức tốt của Hạ gia chúng ta!"
Hạ Sơ Linh hoàn toàn choáng váng, mặt đầy nước mắt nhìn Hạ Minh, biểu cảm ủy khuất kia vô cùng đáng thương, giống như là bị thiên hạ bắt nạt.
Nàng ta không rõ, này rõ ràng là phụ thân nói với nàng ta, vì sao lại muốn đẩy đến trên đầu sư phụ?
Chỉ là trông thấy sắc mặt khó coi của Hạ Minh, Hạ Sơ Linh vội vàng trốn vào trong lòng nhũ mẫu, không còn dám nói nhiều một lời.
Bạch Trung Thiên lại vui vẻ.
Bình thường đạo đức tốt là dùng để hình dung những người khác, nhưng lần đầu ông nghe được có người dùng bốn chữ này (L: tiếng trung là 4 chữ nhé: 高风亮节) để miêu tả bản thân.
"Bạch Trung Thiên, cho dù ngươi đã giết Vân Nhi của ta, nhưng mà dù sao ngươi cũng tới tham gia hôn lễ của Tuyết nhi, cho nên hôm nay, ta sẽ không so đo với ngươi! Chờ sau khi hôn lễ này hoàn thành, ta lại tính sổ với ngươi! Có lẽ người khác sợ Bạch Trung Thiên ngươi, Hạ Minh ta lại không sợ! Chỉ cần có thể báo thù vì Vân Nhi, cho dù làm cho ta lấy mệnh ra đổi, ta cũng không oán hận một câu!"
Những lời này, Hạ Minh là cố ý nói cho Kim Đế nghe.
Y không rõ vì sao nhìn thấy Y thánh Bạch Trung Thiên ra mặt, Kim Đế không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ hắn không muốn báo thù vì Hạ Nhược Vân? Hơn nữa, ngay từ đầu, ánh mắt của Kim Đế đã không dời khỏi trên người Cố Nhược Vân ——
"Ngươi…….." Kim Đế trầm mặc một lúc lâu, con ngươi lạnh lùng ngóng nhìn Cố Nhược Vân, hỏi: "Ngươi và Y thánh có quan hệ gì?"
Cố Nhược Vân nhún vai, nhếch môi nói: "Ông là sư phụ ta."
Ầm!
Khách nhân vốn đang yên tĩnh ngồi ở đại sảnh, sau khi nghe được câu nói này hoàn toàn không bình tĩnh nữa, nữ tử này là đồ đệ của Y thánh?
Con ngươi của Kim Đế trầm xuống một chút, trầm giọng nói: "Ngươi đi đi, về chuyện Hạ gia và Y thánh, llqđ ngươi đừng nhúng tay, chuyện này căn bản là không có quan hệ gì với ngươi, hiện tại ngươi lập tức rời đi, ta không muốn thương hại ngươi."
Hắn không muốn thương hại nàng, không chỉ vì nàng là nghĩa nữ củaHồng Liên Lĩnh chủ.
Càng bởi vì, trên người nàng có hơi thở tương tự với Hạ Nhược Vân.
Bằng vào điểm này, hắn cũng không đành lòng thương nữ tử này.
Hạ Sơ Tuyết nắm chặt chặt nắm tay, ánh mắt ngoan độc giống như một thanh lợi kiếm nhiễm độc, nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân. Nhưng loại thời điểm này ánh mắt mọi người đều ở trên người mấy người Cố Nhược Vân, cho nên không có bất luận kẻ nào nhìn thấy hung ác trong mắt nàng ta.
"Chẳng lẽ Kim Đế không biết, không chỉ có ta là đồ đệ của Y thánh," Cố Nhược Vân cười cười, nâng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Đế: "Ngay cả Hạ Nhược Vân, cũng là đệ tử của ông?"