Nghĩ đến đây, trái tim của Lâm Lang lập tức hung hăng khẩn trương lên, sắc mặt vốn tái nhợt có vẻ càng thêm trắng bệch.
Chẳng lẽ là vì nàng, làm cho Đông Phương thế gia và Tiên Địa nổi lên mâu thuẫn, sau đó bị trục xuất khỏi thí luyện? Nếu đúng như này, sợ rằng nàng có chết cũng khó đền được tội kia!
"Lâm Lang, ngươi suy nghĩ quá nhiều."
Nghe nói như thế, đệ tử Đông Phương thế gia ở một bên lập tức vội vàng giải thích với nàng: "Tỷ thí đã kết thúc, Đông Phương thế gia chúng ta chiếm được hạng nhất."
"Đã kết thúc?"
Lâm Lang trợn mắt há hốc mồm, làm sao có thể? Chẳng lẽ nàng đã ngủ ba ngày?
"Đương nhiên, ngươi cũng không biết hôm nay Cố cô nương uy phong cỡ nào, một mình nàng khiêu chiến tất cả thiên tài Y Môn, hơn nữa còn giành được thắng lợi."
Khi nói lời này vẻ mặt người nọ tràn đầy sùng bái, sau đó ba hoa chích choè kể lại với Lâm Lang, nghiễm nhiên, l^q"đ ở bên trong tự thuật của hắn, Cố Nhược Vân đã thành biến thái dùng một tát chụp chết mọi người Y Môn! Trực tiếp làm Lâm Lang nghe mà ngây ngẩn cả người, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Trong đầu của nàng vẫn luôn vọng lại sáu chữ……...
Đông Phương thế gia thắng rồi!
Rốt cục bọn họ cũng thắng!
Kích động đến mức thế nào cũng dừng không được nước mắt chảy xuống, nàng vội vàng dùng tay nhỏ bé che miệng, mặc cho nước mắt chậm rãi rơi xuống từ trong hốc mắt.
"Ngũ Nguyệt, về sau ngươi có tính toán gì không?"
Vệ Y Y nhíu mày, nhìn về phía Ngũ Nguyệt, hỏi.
Ngũ Nguyệt trầm mặc một lúc lâu: "Con muốn về Y Môn."
"Y Môn? Ngươi xác định ngươi muốn đi về? Y Môn rõ ràng là cùng một phe với Thi Vân kia, nhưng mà Thi Vân lại chết ở trong tay của ngươi, nếu ngươi trở về Y Môn tình cảnh phỏng chừng rất nguy hiểm, nếu không thì, ngươi theo ta trở về Bách Thảo Đường."
"Sư bá, bất luận như thế nào, sư phụ ta cũng là nữ nhi duy nhất của Môn chủ tiền nhiệm, những người đó sẽ không làm một số chuyện quá phận, dù sao ở bên trong Y Môn, còn có rất nhiều trưởng lão đứng ở bên phía sư phụ, Môn chủ thật muốn đối phó ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy."
Ngũ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói.
"Tốt," Vệ Y Y khẽ gật đầu: "Sau khi ngươi trở về chú ý sự an toàn của mình, nếu có chuyện gì, ngươi để cho người đi tìm ta, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến Y Môn! Hiện tại ta sẽ không cùng đi với ngươi, chờ ta xử lý xong chuyện bên này rồi, ta sẽ đi Y Môn tìm ngươi."
"Sư bá, bảo trọng."
Ngũ Nguyệt củng củng nắm tay, mắt nhìn Vệ Y Y lần cuối cùng, rồi xoay người đi ra ngoài, biến mất ở bên trong đêm tối.
Cố Nhược Vân ngóng nhìn bóng lưng rời đi của nàng, đáy mắt hiện lên ánh sáng sắc bén: "Vệ Y Y, Ngũ Nguyệt trở về như vậy, ngươi thật sự yên tâm?"
Vệ Y Y cười khổ một tiếng: "Lo lắng lại như thế nào? Nàng cố ý như thế, ta đây cũng chỉ có thể theo nàng."
"Tiểu Dạ."
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt chuyển về phía Thiên Bắc Dạ: "Ngày mai chàng đi theo người Y Môn, giải quyết hết những người đó, như thế sẽ không có người biết chuyện đã xảy ra ở Vân thành, sau đó, chúng ta gặp ở dưới Vân thành."
Về phần vì sao nàng không có giao nhiệm vụ này cho Vân Dao và Thanh Long, llqđ thật sự là vì thực lực hiện tại của hai người này cũng chỉ là Võ Hoàng, ở trước mặt Võ Hoàng khác không cách nào thu liễm hơi thở, chỉ sợ còn không có rời đi Vân thành đã bị phát hiện.
Mà nơi này, duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ có Thiên Bắc Dạ.
"Được."
Thiên Bắc Dạ cúi đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, tươi cười yêu dị mà kinh diễm, từ đầu tới cuối, trong mắt hắn luôn chỉ có duy nhất vị thiếu nữ trước mặt này.
"Chỉ cần là người Tiểu Vân muốn giết, ta đều có thể giết giúp nàng."