Cũng may sau một tháng, độc tố trong cơ thể của Dạ Lan cũng đã được thanh trừ, đã tới lúc Cố Nhược Vân phải từ biệt.
Lúc này phía bên ngoài cửa chính của Dạ gia, Dạ Lan tự mình đến đưa tiễn, nói thực một tháng này ở chung hắn cũng có chút luyến tiếc nha đầu này.
- Nha đầu, cảm tạ ngươi đã giúp ta giải độc, nếu không có ngươi giúp đỡ thì cả đời này cơ thể ta chưa chắc đã hồi phục lại được như bây giờ.
Hơn nữa, từ giờ trở đi hắn phải bắt đầu thanh tẩy toàn bộ gia tộc!
Nghĩ đến những động thái của mấy lão nhân gần đây, Dạ Lan sắc mặt không tự chủ được mà trầm xuống, thật lâu sau thần sắc mới được khôi phục lại.
- Dạ gia chủ, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau!
Cố Nhược Vân đưa mắt nhìn về phía sau Dạ Lan tìm kiếm một thân ảnh nho nhỏ.
- Dạ Nặc không tới sao?
Dạ Lan cười khổ một tiếng
- Hắn không chịu tới tiễn ngươi, hắn ta sợ sẽ không nhịn được mà giữ không cho ngươi đi, hơn nữa hắn nói là đang vì ngươi mà cố gắng, chờ tới khi hắn luyện được Võ Hoàng lúc đó hắn sẽ tới tìm ngươi.
- Được, ta sẽ chờ hắn tới tìm ta.
Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười
- Dạ gia chủ, chúng tôi xin cáo biệt.
- Cố cô nương, đi thôi ta sẽ tiễn ngươi tới cửa thành.
Dạ Lan cười nói.
Thấy vậy, Cố Nhược Vân cũng không từ chối, nàng gật đầu đồng ý
- Được!
Ở Dạ gia này, ít người từng gặp qua Dạ Lan, cho dù xuất hiện ở chỗ này cũng rất ít người có thể nhận ra vị này chính là đệ nhất Dạ gia! Nhưng cũng có không ít trưởng lão đã gặp qua hắn, giờ đây nhìn thấy Dạ Lan tự mình đưa tiễn Cố Nhược Vân bất giác trong lòng có chút chấn động.
Trái phải nhao nhao suy đoán, không biết nữ tử này có thân phận gì mà khiến cho Dạ gia chủ tự mình đưa tiễn?
Ở cửa thành, canh giữ phía trước đã có sẵn binh lính đợi Cố Nhược Vân
Ngay lúc hắn trông thấy Cố Nhược Vân thì trong lòng vui mừng, mấy ngày nay thiếu gia vẫn một mực tìm kiếm nữ tử thiên tài đã phá hủy tấm bia đá kia, nhưng trước sau đều không tìm được nàng, nàng tựa như biến mất vậy.
Không nghĩ tới nàng bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này, nếu như có thể thông báo cho đại thiếu gia chắc chắn sẽ được thưởng không ít.
Chỉ là...
Theo sau nữ tử kia chẳng phải là Dạ Hành Thiên sao, tên lính bỗng trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì vậy? Đại thiếu gia không phải đang bảo bọn họ đi tìm kiếm vị nữ tử kia sao? Sao bọn họ giờ lại đi cùng nhau? Chẳng lẽ đại thiếu gia lại lén chơi đểu bọn hắn hay sao?
Vì thế, tận tới lúc bóng dáng của Cố Nhược Vân biến mất khỏi cổng thành, tên binh lính này vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt dại ra nhìn Dạ Hành Thiên.
- Ngươi đang sững sờ cái gì vậy?
Dạ Hành Thiên bất mãn nhíu mày, quở trách.
- Đại thiếu gia
Tên lính vội vàng hồi phục tinh thần, phịch một tiếng quỳ một gối xuống đất.
- Thuộc hạ chỉ là không nghĩ tới vị nữ tử ngài đang tìm kiếm lại ở cùng một chỗ với ngài, cho nên nhất thời thất thần, mong đại thiếu gia bớt giận.
Ngụ ý là người mà ngài đang bảo bọn họ tìm kiếm giờ đây lại đang ở cùng người, vậy ngươi bảo chúng ta tìm kiếm người nào nữa đây?
- Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?
Dạ Hành Thiên không có phản ứng lại, nhíu mày nói
- Ta với vị nữ tử thiên tài mà ngươi đang tìm kiếm kia sao có thể ở cùng nhau?
- A?
Tên binh lính kia ngây ngốc, lời này của đại thiếu gia là có ý gì, chẳng lẽ không phải chính hắn phái người đi tìm vị nữ tử kia hay sao?
Vẫn như trước Dạ Lan trước hết khôi phục lại tinh thần, nhăn mặt khiếp sợ nói
- Chẳng lẽ Cố cô nương lại chính là nữ tử thiên tài đã phá hủy tấm bia đá kia sao?
- Cái gì?
Dạ Hành Thiên giờ mới hiểu ra ngụ ý trong lời nói của tên binh lính, chút nữa nhảy dựng lên
- Ngươi nói cái gì? Cố cô nương chính là người chúng ta đang tìm kiếm sao?
Nói tới đây hai mắt chạm nhau, tràn ngập khiếp sợ.