Càng quan trọng hơn là, hiện tại Thiên Bắc Dạ, gây cho nàng cảm giác khác với lúc trước.
Trước kia tiểu Dạ giống như một đứa nhỏ đơn thuần, mà hiện giờ hắn, giống như là trưởng thành sau một đêm……....
"Tiểu Dạ, ta còn gánh vác thù hận," Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, thật lâu sau mới lặng lẽ mở ra, nhìn dung mạo tuyệt thế của nam nhân, nói: "Mẫu thân ta chết thảm, một nhà ngoại công bị diệt tộc, nhưng mà, cặn bã nam kia vẫn còn khoe khoang mình là nữ tế hiếu thuận! Thù này, suốt đời ta khó quên! Cho nên có một số việc, chờ sau khi báo thù xong ta mới sẽ suy nghĩ."
Thiên Bắc Dạ dương môi cười yếu ớt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của Cố Nhược Vân, giọng điệu không có tàn nhẫn huyết tinh như khi đối mặt với những người khác, mang theo tình yêu tràn đầy dịu dàng.
"Vậy ta chờ nàng! Nếu ngươi cần hỗ trợ, thì nói với ta một câu, tất cả kẻ thù của nàng, ta sẽ giải quyết cho nàng, kẻ gây thương hại cho nàng, ta sẽ làm cho bọn họ hồn phi phách tán!"
Hắn yêu nàng như vậy, lại sao bỏ được nàng bị những người khác thương hại?
Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì nàng gặp phải kiếp trước, trong lòng Thiên Bắc Dạ lập tức cuồn cuộn sát khí nồng đậm, thật lâu sau, mới bình phục tâm tình, cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt.
"Vân Nhi, nàng nói nàng có cái gì cấp cho ta xem?"
"Là thứ này."
Hai mắt Cố Nhược Vân chợt lóe, một cái hòm màu đen quái lạ xuất hiện ở bên trong tay của nàng.
"Đây là lúc trước một người tặng cho ta, ta lại không biết rốt cuộc có ích lợi gì, chàng có thể giúp ta xem một chút hay không?"
"Hả?"
Thiên Bắc Dạ nheo mắt lại, một tia sáng kỳ dị chợt lóe lên, sắc mặt của hắn có chút kinh ngạc: "Đây là —— Thần Khí?"
Thần Khí?
Trái tim Cố Nhược Vân run lên mạnh mẽ: "Thần Khí? Chàng xác định?"
Giữa tất cả vũ khí, Linh Khí đã xem như tồn tại đủ trân quý, tổng cộng Linh Khí có được trên một mảnh đại lục cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi, còn là Thần Khí trong truyền thuyết!
Hiện giờ nàng đã có Thần Khí Thượng Cổ Thần Tháp này, không biết thứ trước mắt lại có tác dụng gì.
Thật dễ hiểu, chỉ cần là Thần Khí, tất nhiên là tồn tại siêu thoát thế tục.
"Không sai, là Thần Khí! Nhưng lại là Không Gian Thần Khí!"
"Không Gian Thần Khí? Giống Thượng Cổ Thần Tháp?"
Cố Nhược Vân có chút khiếp sợ, phải biết rằng, trong Thần Khí tôn quý nhất chính là Không Gian Thần Khí.
"Không," Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu: "Thượng Cổ Thần Tháp là Thần Khí viễn cổ, tôn quý hơn cái Thần Khí này, Vân Nhi, Thần Khí cũng không phải vũ khí bình thường, nàng phải dùng linh hồn tiến hành khế ước, một khi tiến hành khế ước, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không bất luận luân hồi mấy đời đều sẽ theo nàng."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Nàng dùng linh hồn của mình tạo một ấn ký ở trong hòm màu đen trước mắt, trong phút chốc, một tia sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện ra, ngay sau đó trong hòm xuất hiện hai chữ to màu vàng.
"Hỗn Độn?"
Cố Nhược Vân mở đôi mắt, nhìn chữ to trong hòm, nói: "Thì ra khế ước Thần Khí đơn giản như thế."
"Khế ước Thần Khí cũng không đơn giản," Thiên Bắc Dạ cười cười, tiếp tục nói: "Thần Khí chẳng phải tất cả mọi người có thể khống chế, nó có được linh trí nhiều hơn Linh Khí, hơn nữa còn tự chọn chủ nhân cho mình, linh hồn của nàng có độ khế ước cao hơn nó, nó mới lựa chọn nàng, Vân Nhi, nàng đặt cho nó cái tên đi."
Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng: "Vậy kêu Tiểu Hắc đi."
"Ong ong."
Nghe cái xưng hô như thế, Tiểu Hắc bay lên từ trên tay Cố Nhược Vân, hình như là đang kháng nghị.