Hạ Minh căn bản không tin trên đời này có cái gì có thể ghi lại lời nói của người, chắc hẳn có người ở sau lưng ngụy trang y nói chuyện, nhưng mà những lời này quả thật là y đã từng nói qua, nhưng chỉ cần y không thừa nhận, những người này sẽ nguyện ý tin tưởng y, hay là nữ tử kia?
Đám người chợt nghị luận lên, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi truyền đến từ bên cạnh.
"Nếu bản đế không có đoán sai, khối ngọc bội này hẳn là Thiên Lộc Thần Ngọc trong truyền thuyết! Cũng là tồn tại cầm cờ đi trước ở bảng xếp hạng Thần Khí, nó không có lực lượng chiến đấu gì, lại có một công năng thần kỳ, chính là có thể sử dụng linh lực phong ấn lời nói một người đã nói ra ở trong khối ngọc này, sau đó chỉ cần lại rót vào linh lực, là có thể làm cho đoạn lời nói kia phát lại."
Ngụ ý, đoạn thoại kia tất nhiên là Hạ Minh đã từng nói qua, cho nên mới sẽ bị giữ lại ở bên trong Thiên Lộc Thần Ngọc.
Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết lập tức đại biến, ánh mắt bi thương mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt càng thêm lạnh lùng của Kim Đế.
Thế nào nàng ta cũng không tin, Kim Đế kết bạn với Hạ gia nhiều năm như vậy, vậy mà vào lúc này lại ruồng bỏ Hạ gia, trợ giúp nữ tử này?
Nhưng mà, lúc này Hạ Sơ Tuyết nghiễm nhiên đã quên, Kim Đế bảo vệ Hạ gia, nguyên nhân, chỉ vì Hạ Nhược Vân! Một khi biết Hạ gia chính là hung thủ giết hại Hạ Nhược Vân, vì sao hắn lại còn muốn giúp đỡ kẻ thù của mình?
"Kim Đế là có ý tứ gì? Không phải Hạ Minh nói có người ở sau lưng ngụy trang giọng nói của y à? Nhưng vì sao Kim Đế luôn luôn giúp đỡ Hạ gia lại đánh mặt Hạ Minh tại chỗ?"
"Ha ha, chẳng lẽ ngươi quên, Kim Đế và Hạ gia không có quan hệ gì, những năm gần đây trợ giúp Hạ gia, chỉ là vì tình nghĩa vào sinh ra tử kia của hắn và Hạ Nhược Vân, hơn nữa nghe lời Kim Đế nói, l.q.đ có vẻ Hạ Minh thật sự nói qua lời nói này, bị người vụng trộm ghi lại, nói cách khác, y mới là hung thủ hại chết Hạ Nhược Vân."
"Vừa rồi bản thân Hạ Minh đã nói, hổ độc không ăn thịt con, khuôn mặt kia đều sắp bị mình đánh sưng lên! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới, gia chủ Hạ gia sẽ là ngụy quân tử như vậy, ta quả nhiên đã nhìn lầm người rồi!"
Bước chân Hạ Minh lảo đảo vài cái, khuôn mặt trắng bệch vô sắc.
Nếu nói, những người khác nói ra lời này, mình còn có đường sống phản bác, nhưng mà đối mặt với Kim Đế, bất luận y nói cái gì, những người này đều sẽ không lại tin tưởng y!
Thật giận là, nha đầu thối Cố Nhược Vân này đặt bẫy cho mình chui vào! Mà mình thông minh một đời, vậy mà ngã quỵ trong tay một tiểu nha đầu!
"Ha ha!"
Đột nhiên, Hạ Minh điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia tràn đầy thê lương: "Không sai, Hạ Nhược Vân quả thật là ta giết!"
Ầm!
Mọi người không nghĩ tới Hạ Minh trực tiếp thừa nhận như vậy, ngược lại bị giọng nói này làm sững người ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn y.
"Phụ thân!" Sắc mặt Hạ Sơ Tuyết đột nhiên đại biến, thế nào phụ thân lại thừa nhận nhanh như vậy? Kể từ đó, mình càng đừng nghĩ có được tâm của Kim Đế!
Nhưng mà, Hạ Minh lại giống như không có nghe thấy lời nói của Hạ Sơ Tuyết, y có chút bi thống nhắm đôi mắt lại, chậm rãi lặng lẽ mở ra.