Trong khách điếm, nam nhân một thân màu hồng đào, lười nhác nghiêng người dựa vào ghế dựa, hắn nhìn một bàn rượu ngon món ngon trước mặt này bất giác nhếch nhếch khóe môi, trên khuôn mặt như hoa đào giơ lên nụ cười yêu nghiệt.
"Nhiều món ngon mĩ vị như vậy, nếu Tiểu Vân Nhi có thể ở đây cùng thưởng thức với ta thì hẳn là rất tốt? Đáng tiếc, ở trước lúc bổn hoàng tử không có điều tra rõ là ai muốn giết hại nàng, phỏng chừng nàng sẽ không quan tâm ta……….."
Phanh!
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mở ra, lập tức nam nhân nhíu mày lại, một cổ sát khí từ trên người mạnh mẽ xuất ra, đôi mắt phượng như hoa đào kia hơi hơi nheo lại, nhưng mà, sau khi hắn nhìn thấy nữ tử yêu mị xuất hiện ở cửa thì nụ cười trên mặt càng sâu.
Quỷ Y đến đây? Chẳng lẽ Cố Nhược Vân ở phía sau nàng?
Nghĩ đến đây hắn vội vàng quét tới tới phía sau Vệ Y Y, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
"Ngươi không cần nhìn, sư phụ không có tới," Vệ Y Y liếc mắt xem thường: "Tuy rằng nàng không có tới, nhưng mà, để cho ta tới thông báo với ngươi một tiếng, người Huyền Âm Điện các ngươi trêu chọc nàng trước, cũng đừng trách nàng không nhớ tình hữu nghị giữa các ngươi!"
Tá Thượng Thần khẽ cau mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Vân Nhi đã đáp ứng cho hắn thời gian, tất nhiên sẽ không lật lọng, chẳng lẽ ở giữa lại xảy ra chuyện gì?
Vệ Y Y cười lạnh một tiếng: "Trưởng lão Huyền Âm Điện các ngươi vì muốn bức sư phụ nhà ta đi ra, đả thương người bên người nàng, hơn nữa còn bắt đi Bách Xuyên, hiện tại người của chúng ta bị lão đánh thành trọng thương, xương cốt đều nát, kinh mạch đều gãy, nửa chết nửa sống."
Lạch cạch.
Quạt xếp trong tay Tá Thượng Thần trong lúc lơ đãng rớt xuống, rơi xuống bên trong ly rượu trước mặt, trên khuôn mặt hoa đào kia của hắn đầu tiên là xuất hiện một chút kinh hoảng, sau là tràn đầy khẩn trương và tức giận.
"Đây là tên hỗn đản đáng chết nào làm? Rõ ràng là muốn hãm hại bổn hoàng tử bị Tiểu Vân Nhi hiểu lầm! Để cho bổn hoàng tử biết là người nào gây nên, nhất định sẽ nghiền hắn thành tro!"
Tá Thượng Thần hoàn toàn bị dọa sợ.
Tiểu Vân Nhi tức giận, vậy nên làm cái gì bây giờ? Đây đều là tại tên hỗn đản đáng chết kia! Tên hỗn đản này nếu không chết, làm sao hắn có thể thống khoái?
"Quỷ Y, ngươi dẫn ta đi tìm Tiểu Vân Nhi, ta muốn giải thích rõ ràng với nàng, chuyện này thật sự không có quan hệ gì với ta, ta tuyệt không hiểu rõ tình hình, Thanh Y vừa bị ta phái về Huyền Âm Điện tra xem là ai nhận nhiệm vụ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã xảy ra chuyện! Ta là vô tội!"
Tá Thượng Thần vẻ mặt oan ức, bản thân luôn luôn tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, không nghĩ tới ở trước mặt đôi huynh muội này, thật đúng là buông tha tất cả tôn nghiêm........
"Ngươi tự nói với sư phụ đi, à, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi, hiện tại sư phụ ta rất tức giận, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng." Vệ Y Y cười lạnh nói.
Vừa nghe lời này, Tá Thượng Thần càng thêm khẩn trương: "Hiện tại ngươi nhanh mang bổn hoàng tử đi gặp Tiểu Vân Nhi, nếu không, hậu quả thật đúng sẽ không thể tưởng tượng nổi!"
...........
Ngã tư đường phồn hoa, Cố Nhược Vân nhanh chóng chạy vội tới Lăng gia, dọc theo đường đi, máu tươi bắt mắt trên đất kia đâm vào trong mắt, cũng đâm vào trong lòng nàng...........
Xem vết máu bị kéo thành một đường trên mặt đất kia, nàng (CNV) liền không cách nào tưởng tượng nàng (MV) đến cùng là như thế nào trở về báo tin, hơn nữa cần nghị lực như thế nào mới có thể từng bước một bò đi? Thời gian đó, lại trải qua đau đớn như thế nào?
Lòng của Cố Nhược Vân thật đau! Ở trong lòng nàng, những người này đều không phải là cấp dưới tùy tiện có thể hy sinh, mà là đồng bọn cùng nàng cùng nhau thành lập toàn bộ Ma Tông! Nhưng hôm nay, người của nàng ngay ở nơi cách bản thân không xa bị người đánh thành trọng thương.
Mà nàng, còn không có phát giác............
"Ta mặc kệ ngươi là người đến từ cái thế lực gì, phàm là động nàng một ngón tay, ta đều phải làm cho ngươi chịu thống khổ gấp trăm lần ngàn lần!"
Một khắc kia, sát ý trên người Cố Nhược Vân nổi lên bốn phía, bước chân cũng nhanh hơn, giống như một trận gió nhằm phía Lăng gia..........