Dư lão không có trả lời Triệu chưởng quỹ, con ngươi khôn khéo nhìn Lăng Ngọc thật sâu: "Cô nương, ở Bách Thần Đường chúng ta, bất luận ngươi là dân thường, hay là nhà quan lại, đều không có ngoại lệ gì! Nếu ngươi mạnh mẽ lấy quyền thế áp bức người, vậy từ đây về sau, Bách Thần Đường chúng ta không bao giờ hoan nghênh ngươi tiến vào nữa!"
"Ngươi……."
Lăng Ngọc tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng không nghĩ tới, hiện thời Lăng gia đang nắm quyền, mà một y sư nho nhỏ cũng dám như vậy nói chuyện với nàng! Quả thực chính là khinh người quá đáng! (L: khụ, tức quá ~ không biết ai mới khinh người quá đáng đây?)
"Được, các ngươi nhớ kỹ cho ta, thù này Lăng Ngọc ta không báo thề không làm người! Đến lúc đó, ngươi đừng trách ta lúc trước không cảnh cáo qua các ngươi!"
Nhưng mà, sau khi nói xong lời kia, Dư lão lại nhắm lại đôi mắt, mặc cho Lăng Ngọc tức đến giơ chân, cũng không liếc nhìn nàng nhiều thêm một cái……...
"Cô nương, thật có lỗi, để ngươi đợi lâu, hiện tại ta liền bốc thuốc cho ngươi."
Sau khi Lăng Ngọc rời đi, Triệu chưởng quỹ ngượng ngùng nói.
"Chưởng quầy, vị này là y sư của Bách Thần Đường các ngươi?"
Cố Nhược Vân đảo mắt qua, dừng ở trên người Dư lão, khóe môi nàng giơ lên một chút ý cười nhàn nhạt, hỏi.
"Này…..." Triệu chưởng quỹ sửng sốt một chút, dè dặt cẩn trọng nhìn nhìn lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy đối phương không có phản ứng gì, mới nói, "Cô nương, vị này là Dư lão tiền bối, cũng là…... Y sư của Bách Thần Đường chúng ta."
"À" Cố Nhược Vân nhẹ vỗ cằm, "Ta xem y thuật của hắn cũng không cao minh cho lắm, bằng không, vì sao ngay cả một vết sẹo đơn giản đều xóa không xong?"
"Ngươi nói cái gì?"
Dư lão mạnh mẽ mở mắt, cười lạnh nói: "Một vết sẹo đơn giản? Ngươi nói thật đơn giản! Nếu chỉ phải xóa đi vết sẹo này cũng không phải thật khó khăn, nhưng ở trong vòng một ngày, đó là không có khả năng, mặc kệ là thương (bị thương) hay là bệnh, đều cần thời gian trị liệu."
"Kỹ thuật không được chính là kỹ thuật không được, sảng khoái thừa nhận không phải là được rồi sao?"
"Cô nương!"
Mắt thấy sắc mặt của Dư lão càng ngày càng khó coi, Triệu chưởng quỹ vội vàng đánh gãy lời nói của Cố Nhược Vân: "Cô nương, ngươi đừng nói nữa, y thuật của Dư lão có mắt đều thấy, cho dù là Ngự Y bên người Hoàng đế cũng không bằng được hắn."
"Phải không?" Cố Nhược Vân trào phúng nở nụ cười, trong mắt lại xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện, "Nếu y thuật của Dư lão lợi hại như vậy, không biết có dám cùng vãn bối so thử một chút?"
"Được!"
Dư lão vỗ bàn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi muốn so thế nào?"
"Rất đơn giản! Nếu ta thua, ta chẳng những nhận sai với ông, cũng sẽ thừa nhận y thuật của ông là thiên hạ đệ nhất, nhưng nếu ông thua, vậy….... Ta muốn Bách Thần Đường này thuộc về ta."
Cố Nhược Vân phất tay áo, ngồi xuống, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười chắc chắn.
Dư lão sửng sốt một lúc lâu, sau đó ha ha phá lên cười: "Nha đầu, ngươi thật sự là khẩu khí rất lớn, há mồm đã muốn Bách Thần Đường này! Muốn có được Bách Thần Đường, ngươi còn chưa có cái thực lực kia!"
"Thế nào?" Cố Nhược Vân vuốt vuốt tóc, cười nói, "Đường đường là Bách Thần Đường lại không có dũng khí cùng một tiểu nha đầu như ta đấu một trận như vậy? Hay là nói, Dư lão ông sợ thua?"
"Thua? Hừ, Dư lão ta chưa bao giờ biết thua là cái gì! Chính là Bách Thần Đường không phải là của ta, ta không làm chủ được, nếu ngươi muốn cùng ta tỷ thí, để ta thỉnh giáo thiếu chủ sau đó mới quyết định!"
Kỳ thực, Cố Nhược Vân cũng đoán được thân phận của Dư lão, xem thái độ chưởng quỹ đối với ông, cũng không phải là y sư bình thường, nhưng cho dù địa vịa của ông ta ở Bách Thần Đường có lớn hơn nữa, cũng chỉ là một quản sự hoặc là trưởng lão linh tinh gì đó, mà mục đích của nàng, là người phía sau của Bách Thần Đường.
Huống chi, nàng mới đến, phải có một thế lực làm hậu thuẫn!
Bách Thần Đường không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất!
Quan trọng nhất là, nếu như thu phục được Bách Thần Đường, sau này liền không phải phát sầu vì dược liệu rồi.