"Cố Thanh, ngươi nhanh đi mời Lâm nhi đến."
Cố lão gia tử ném cho Cố Thanh một ánh mắt, phân phó nói.
Nghe nói như thế, Cố Thanh vội vàng phục hồi tinh thần lại, bước nhanh đi tới hậu viện, không cần một lát, đã nhìn thấy một vị thanh niên anh tuấn đi theo phía sau Cố Thanh cất bước mà đến, chỉ là sắc mặt của thanh niên kia có chút không dễ nhìn, hai mày nhíu chặt tràn đầy sầu lo.
"Thiếu chủ, lão phu phụng theo lệnh của Môn chủ tiến đến đón thiếu chủ trở về," Trong nháy mắt nhìn thấy thanh niên, lão giả củng củng nắm tay, rồi sau đó hỏi: "Mặt khác, Môn chủ ra lệnh cho ta cất kỹ đan phương thiếu chủ đoạt được, hiện tại thiếu chủ có thể giao đan phương ra đây."
Vẻ mặt của Cố Hướng Lâm càng khó coi, hắn nhìn Cố Thanh ở bên cạnh, cũng không có nói.
"Lâm nhi?" Cố lão gia tử nhíu mày: "Mau giao đan phương ra đây đi, ở trên người vị trưởng lão này an toàn hơn."
Lão không rõ, vì sao Cố Hướng Lâm sẽ có bộ dáng khó xử, lúc trước hắn lấy được đan phương, lúc đó chẳng phải vì để lấy lòng Thanh Phong phái sao?
"Gia gia, hai đan phương kia……..." Cố Hướng Lâm đúng là vẫn còn tâm hung ác, nói: "Bị phụ thân tặng người."
Lão giả ban đầu vẻ mặt còn có ý cười sau khi nghe thấy lời nói của Cố Hướng Lâm thì cứng lại rồi, trong nháy mắt, một ngọn lửa giận từ trong lòng lão truyền ra, phải biết rằng ngay từ đầu lão đã không đồng ý một người ngoài trở thành thiếu chủ Thanh Phong phái, hiện giờ càng là nghe nói hắn tặng đan phương cho người, như thế nào có thể không tức giận!
"Cố Hướng Lâm, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi là thiếu chủ Thanh Phong phái chúng ta hay sao? Nếu không phải là thiên phú của ngươi cũng không tệ, mà con của Môn chủ vừa khéo gặp nạn, ngươi cũng không có được vị trí này, nhưng ngươi khen ngược, có thứ tốt không biết hiếu kính Môn chủ, còn đưa cho những người khác, ngươi có coi mình là thiếu chủ Thanh Phong phái hay không? Quả thực chính là ăn cây táo, rào cây sung!"
Lão giả tức giận rống to ra tiếng, rồi sau đó lão hung hăng vung y bào, nói: "Những người còn lại cùng ta trở về, Cố Hướng Lâm, chính ngươi ở lại đây đi, chuyện này ta sẽ bẩm báo chi tiết với Môn chủ, tự giải quyết cho tốt."
Nói xong lời này, lão cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố lão gia tử hoàn toàn điên rồi, nhặt lên một cây gậy hung hăng đánh xuống trên người Cố Thanh, muốn đánh cho hắn chết.
"Ngươi tiểu súc sinh này, đầu tiên là giết huynh trưởng của ngươi, bây giờ còn bức bách nhi tử của ngươi đưa đan phương cho những người khác! Nếu không phải ngươi, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thanh Phong phái lại như thế nào hiểu lầm Cố gia ta? Hôm nay ta nhất định phải đánh chết súc sinh không có nhân tính ngươi!"
Cho dù lúc trước Cố lão gia tử bị thương nguyên khí, tốt xấu gì vẫn là một người có thực lực Võ Tướng, ở dưới côn bổng của lão, Cố Thanh bị đánh kêu ‘ngao ngao’, trốn tránh chung quanh.
Nhưng mà, Cố Hướng Lâm làm thân sinh nhi tử của hắn, lại thờ ơ nhìn tất cả những thứ này.
Nam nhân này, làm tiền đồ của hắn bị hủy!
Như thế nào hắn có thể không hận?
Từ nhỏ đến lớn, hắn khắp nơi bị Cố Sanh Tiêu áp chế, cho nên cho tới nay hắn (CHL) đã thề muốn vượt qua hắn (CST), bởi vậy hắn nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) đạt được tín nhiệm của Môn chủ Thanh Phong phái, được hắn thu làm nghĩa tử (con nuôi), hơn nữa trở thành thiếu chủ một môn phái..........
Nhưng hiện tại thì sao? Tất cả nỗ lực của hắn đều hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại trở thành hắn hai bàn tay trắng trước kia!
"Không có, tất cả đều không có."
Cố Hướng Lâm thống khổ nhắm hai mắt lại, thịt trên mặt cũng rung động: "Nỗ lực nhiều năm của ta, bị một mình ngươi hủy hết rồi, ha ha, sớm biết như thế, ngày đó ta không nên nghe lời ngươi nói, đây thật đúng là, tiền mất tật mang!"