Lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người nhìn Linh Thú đứng ở trước mặt Hoàng Xuyên kia, sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn.
Nếu thực để cho Hoàng Xuyên trở thành Tông chủ Dược Tông, có lẽ đợi bọn họ sẽ là một hồi ác mộng! Nhưng mà, lão xuất ra con Linh Thú này có thực lực rất mạnh, ít nhất còn ở phía trên Bạch Trung Thiên!
Nhưng mà, đối mặt với tình thế nhất định của Hoàng Xuyên kia, trên mặt Bạch Trung Thiên vẫn mang theo một chút cổ quái như trước, tầm mắt liếc về phía lão giả phía trước, nói: "Hoàng Xuyên, llêquyýđôn ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý nhận thua mà nói, ta ngược lại thật ra có thể bảo đồ nhi của ta lưu cho ngươi toàn thi, nếu không, ha ha, chỉ sợ ngươi sẽ thi cốt vô tồn (hài cốt không còn)."
Thi cốt vô tồn?
Sau khi Hoàng Xuyên nghe nói như thế, nhịn không được ‘xuy’ cười một tiếng, cao ngạo nhìn về phía Bạch Trung Thiên, mắt đầy khinh thường nói: "Bạch Trung Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, hai sư đồ các ngươi cũng không phải thứ tốt gì, ta sẽ không bị ngươi lừa!"
"Ôi," Bạch Trung Thiên than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: "Không nghe lời người tốt, chịu thiệt ở trước mắt, đây chính là lựa chọn của ngươi, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nha đầu, tự con xem rồi làm đi, người như thế con lưu trữ cũng không có tác dụng gì."
Ông không có quên, lúc trước Cố Nhược Vân không giết Hoàng Xuyên, là nói nàng lưu lại lão còn chỗ hữu dụng, nhưng mà Bạch Trung Thiên vẫn không rõ, rốt cục Hoàng Xuyên này có tác dụng gì?
Cố Nhược Vân không nói gì, con ngươi thanh lãnh bình tĩnh nhìn Hoàng Xuyên, nàng lưu trữ Hoàng Xuyên quả thật còn có chút tác dụng, nhưng mà, này cũng không có nghĩa là có thể để cho lão năm lần bảy lượt khiêu khích!
Chuyện không quá ba!
Cho nên, cho dù Hoàng Xuyên này còn có tác dụng đối với nàng, nàng cũng không tính toán buông tha cho lão!
"Thế nào, sợ hãi?"
Nhìn thấy thần sắc mặt không biểu cảm của Cố Nhược Vân kia, Hoàng Xuyên cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo trào phúng nói: "Lúc trước không phải ngươi vẫn thật càn rỡ? Hiện tại thế nào lại sợ hãi? Ha ha ha, sớm biết hôm nay, lee~lqđ cần gì phải lúc trước? Ngươi phế đi nữ nhi bảo bối của ta, hơn nữa còn nhục nhã ta như thế, cừu này hận này nếu không hồi báo cho ngươi, Hoàng Xuyên ta thề không làm người!"
"Người?"
Phì!
Bỗng nhiên, một tiếng cười bỗng nhiên truyền đến, làm cho quảng trường giờ phút này vốn yên tĩnh nháy mắt bị đánh vỡ.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể gọi là làm người?"
Bá!
Một ngọn lửa phóng lên cao, ở bên trong ngọn lửa kia, một hồng y tiểu la lị đứng lặng mà chiến, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu tràn đầy tươi cười khinh thường, đôi mắt tràn ngập lửa của nàng kia từ trên cao nhìn xuống nhìn Hoàng Xuyên đứng trên mặt đất.
Hoàng Xuyên tức đến mức sắc mặt đều xanh, giữa mặt mày tràn đầy lửa giận: "Nha đầu thối, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Lúc này đây ta sẽ làm cho ngươi ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết! Hỏa Nhi, hiện tại ngươi phải đi giết nàng!"
Lão vĩnh viễn không cách nào quên, lúc trước tiểu la lị này nhục nhã lão như thế nào!
Đó là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này của lão! Nếu không giết nàng, cả đời này, lão đều sẽ không qua được bước này!
"Giết ta? Chỉ bằng con chim nhỏ này?" Tiểu la lị khẽ nhíu mày, ánh mắt khí phách chậm rãi đảo qua trên người Hỏa điểu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dương lên tươi cười khinh miệt: "Chậc chậc, loại vóc người nhỏ bé này phỏng chừng cho ta nhét kẽ răng còn không đủ, còn muốn giết ta?"
Nghe được giọng nói kiêu ngạo của tiểu la lị này, mọi người không biết thân phận của nàng đều bị dọa choáng váng, bọn họ thật sự không rõ một tiểu cô nương lấy dũng khí lớn như thế từ đâu đến dám nói như vậy với một con Linh Thú cảnh giới bán Thánh!
Hơn nữa, còn nói con Hỏa điểu khổng lồ này là vóc người nhỏ bé?
Giờ này khắc này, ánh mắt mọi người đều ở trên người Chu Tước, vì vậy không có bất luận kẻ nào nhìn thấy sau khi Hỏa điểu tiếp thu đến ánh mắt khí phách kia của tiểu la lị thì thân thể run run rẩy rẩy.