Câu nói này như thế nào làm cho đệ tử Y Môn không phát giận?
Trong đó một gã đệ tử Y Môn chính là không dùng đầu óc suy xét, đã xông đến phía Vân Dao, ánh mắt kia có xúc động muốn xé nát nó. (L: vâng, lqd bé đang ở hình hổ nên để nó cũng được nhé ~)
"Một con súc sinh mà thôi, cũng dám nhục nhã Y Môn ta! Linh Thú vốn chính là công cụ chiến đấu của nhân loại, ngươi thật sự tự coi mình là quan trọng rồi!"
Tầm mắt của Vân Dao dời đi từ trên người Vinh Nguyệt, chậm rãi dừng ở trên người đệ tử Y Môn không muốn sống kia. Chỉ là một liếc mắt như vậy, ‘ầm’ một tiếng, trong đầu tên đệ tử Y Môn kia trống rỗng, ngay trong nháy mắt này, móng vuốt của Vân Dao mới hạ xuống, ‘phanh’ một đã chụp bay nàng ra ngoài.
Phốc!
Tên đệ tử Y Môn kia té trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt còn có sợ hãi không có tán đi.
Nàng không có nhìn thấy Vân Dao ra tay thế nào! Ở khoảnh khắc bản thân phục hồi tinh thần lại, móng vuốt của con hổ kia đã đến trước mặt, ngay cả cơ hội trốn đều không có.........
"Vân Dao."
Hình như Cố Nhược Vân có chút không kiên nhẫn, nói: "Thời gian không còn sớm, ta còn muốn trở về bồi tiểu Dạ, lqd ngươi nhanh chóng giải quyết những người này, không cần lại tiếp tục kéo dài nữa."
"Tuân mệnh, chủ nhân."
Dứt lời, Vân Dao ‘ầm’ một tiếng nhảy vào bên trong đám người.
Giờ khắc này, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng xuyên qua xuyên lại ở trong đám người, sau đó mọi người vốn đang đứng ở tại chỗ kia lại không biết vì sao đột nhiên bay đi ra ngoài, hung hăng ngã xuống lôi đài.
Vinh Nguyệt nắm chặt kiếm trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi, thế nào nàng cũng không nghĩ ra, hình thể khổng lồ như thế, tại sao tốc độ của nó có thể nhanh như vậy, thế cho nên làm cho người ngang cấp như nàng đều không thể thấy rõ động tác của nó.
"Vinh Nguyệt, cẩn thận phía sau của ngươi!"
Tuyết Nghi nhìn quái vật lớn đột ngột xuất hiện sau lưng Vinh Nguyệt, sắc mặt đại biến, hai tay đặt ở trên hai chân kia không tự chủ được nắm chặt lại.
Xem ra lúc này đây, bà chỉ có thể dùng vương bài cuối cùng kia!
Tuy rằng ngay từ đầu đồng ý phương pháp để lại đường lui mà vị đại nhân kia cho Y Môn, nhưng bà cũng không muốn làm như thế, nhưng hôm nay, bà cũng quản không được nhiều như vậy! Quán quân tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Đông Phương thế gia.
Nhất là, Cố Nhược Vân còn là nữ nhi của Đông Phương Ngọc!
Đông Phương Ngọc!
Hiện giờ nghĩ tới cái tên này, Tuyết Nghi vẫn là hận nghiến răng nghiến lợi, chiến đấu năm đó thường xuyên bị nữ nhân kia áp chế, hiện tại lại có thể nào tiếp tục để cho Vinh Nguyệt bại trong tay nữ nhi của nàng?
Bà tuyệt không cam lòng!
"Cố Nhược Vân, Y Môn chúng ta không có khả năng sẽ thât bại trong tay ngươi, bất luận như thế nào, thắng lợi đều phải là chúng ta!"
Trên lôi đài.
Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía Vinh Nguyệt không có một chút lực đánh trả nào ở dưới công kích của Vân Dao, lqđ nhàn nhạt nói: "Trừ bỏ mấy người lúc trước tham gia tỷ thí kia, có vẻ Y Môn còn thiếu một người, người kia là ai? Vì sao không có xuất hiện?"
Phanh!
Vinh Nguyệt bị Vân Dao ném đến trên đất, khuôn mặt trắng bệch, nắm chặt nắm tay run nhè nhẹ.
Những người khác cũng không nghĩ tới, đều là Võ Hoàng sơ cấp, ở trước mặt Vân Dao Vinh Nguyệt lại là không có lực phản kháng, chính là một hồi đơn phương chà đạp.
Đúng lúc này, Vinh Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng dọa người.
"Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng đánh bại ta ngươi sẽ thắng? Vậy thì ngươi sai lầm rồi! Người mạnh nhất Y Môn chúng ta, không phải ta!"
Người mạnh nhất không phải nàng?
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, một cổ lực lượng cường đại đột nhiên xông đến, làm cho sắc mặt của nàng từng chút bình tĩnh xuống.
"Võ Hoàng cao cấp!"
Cường đại nhất Y Môn cũng chỉ là Võ Hoàng trung cấp, cường giả Võ Hoàng cao cấp này lại là từ đâu đến?
"Không! Hơi thở này không phải là người Y Môn!"
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang từ xa đến gần, con ngươi của Cố Nhược Vân càng thêm thanh lãnh, khuôn mặt lộ ra biểu tình làm cho người không thể xem hiểu.