Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái nháy mắt, những người đó ngay cả tiếng gọi ầm ĩ đều chưa kịp phát ra, đã hồn phi phách tán, tiêu tán ở bên trong không khí.

Mọi người Mộ Dung thế gia ngây dại, kinh ngạc nhìn về phía nữ tử áo xanh đứng ở trước mắt mọi người kia, trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại.

Phải biết rằng, vừa rồi thực lực của nam nhân mặt sẹo kia cũng không yếu, ít nhất cũng là phía trên Võ Hoàng, huống chi còn có người khác tồn tại, kết quả, vị nữ tử này chỉ dùng một chiêu, đã giết tất cả mọi người trong nháy mắt?

Rốt cục nàng là thần thánh phương nào?

Tuy rằng lúc trước Cố Nhược Vân ở Mộ Dung thế gia một đoạn thời gian, nhưng lúc đó nam tử thanh niên cũng không có ở trong gia tộc, mà là bị phái đi tổ trạch trông coi, mấy tháng trước mới trở về, tự nhiên không biết sự tồn tại của Cố Nhược Vân........

"Người Mộ Dung thế gia?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía người phía sau, hỏi.

Nam tử thanh niên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật gật đầu: "Ta là đội trưởng hộ vệ của Mộ Dung thế gia, không biết cô nương……."

"À, ta hỏi thăm, hang ổ của Lang Nha đạo tặc đoàn ở nơi nào?" Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn nam tử áo xanh, vân thanh phong đạm hỏi một câu.

"Hả?" Áo xanh nam tử ngẩn người: "Hang ổ của Lang Nha đạo tặc đoàn cách ở nơi này không xa, sơn mạch cao nhất ngươi nhìn thấy kia chính là nơi bọn hắn ở, chỉ là thực lực của Lang Nha đạo tặc đoàn kia rất cao, nghe nói đội trưởng đã đến Võ Tôn trung cấp, phó đoàn trưởng cũng là cảnh giới Võ Tôn, cô nương, ngươi…...."



Lời của nam tử thanh niên còn chưa nói hết, đã nhìn thấy nữ tử áo xanh kia hóa thành một tia sáng, nhanh chóng chạy tới phương xa kia, trong khoảnh khắc đã biến mất ở trong mắt bọn họ.

"Đội trưởng, vị cô nương này là loại người nào, vì sao nàng muốn cứu chúng ta?"

Một người phía sau không hiểu nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, hỏi.

Nam tử thanh niên lắc lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng, hiện tại trước mặc kệ nhiều như vậy, giao dược liệu đến trong tay gia chủ mới là quan trọng nhất."

Sau khi nói xong câu đó, hình như là theo bản năng hắn lại nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, l.q.đ sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, chỉ huy mọi người lại xuất phát về phía Hắc Nham Thành.............

Cự Phong.

Là ngọn núi lớn nhất nơi này, lại bởi vì đường đi hiểm ác, nên bị người Lang Nha đạo tặc đoàn chiếm cứ.

Lúc này, trên núi Cự Phong, Cố Nhược Vân vừa cất bước vào, hai bóng dáng đã nhanh chóng xuất ra, chắn ở trước mặt của nàng.

"Ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết nơi đây là nơi nào? Nếu không muốn chết thì nhanh chóng rời đi."

"Ta là ai?"



Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hai khuôn mặt hung thần ác sát trước mắt, rồi sau đó khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, ‘ầm’ một tiếng lập tức dừng ở phía trên ngực của một người trong đó, lập tức đánh hắn bay ra ngoài, trong miệng phun máu tươi.

"Ta là người đến giết các ngươi!"

Phanh!


Theo tiếng nói này vang lên, một quyền của nàng dừng ở phía trên cửa vào, cánh khép chặt kia lập tức bị nắm tay của nàng đánh đổ, bụi đất bắn tung tóe đầy đất.


"Thật to gan!"


Tên còn lại thấy đồng bạn bị đánh, cửa bị đổ, lập tức giận tím mặt, tức đến mức rút kiếm ra lập tức vọt về phía Cố Nhược Vân.


Cố Nhược Vân chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thật giống như có một bàn tay hung hăng nắm chặt linh hồn của hắn, làm cho thân thể vốn nhằm về phía Cố Nhược Vân của hắn dừng lại tại tại chỗ, ánh mắt lộ ra một chút dại ra.


"Làm đội trưởng đạo tặc đoàn các ngươi lăn ra đây gặp ta!"


Nàng nhàn nhạt nâng lên khóe môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia, chậm rãi vang lên.


"Nói Cố Nhược Vân ta tìm đến hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK