Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hô "

Cố Nhược Vân thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt, trên mặt mang theo một tia cười nhạt: " Rốt cục đã đột phá đến Võ Đế trung cấp cũng không hổ đến đây một chuyến."

Nói xong lời này, ánh mắt nàng liền dừng trên người Viêm Long đang run rẩy bên cạnh.

Viêm Long hiện giờ nào còn có uy phong như vừa rồi? Trước mắt đều là hoảng sợ cùng oán giận, còn có ủy khuất thật nhiều. Đặc biệt là thân thể hắn, không còn như lúc ban đầu ngược lại trở nên trong suốt, giống như có một trận gió thổi qua có thể thổi tan linh hồn hắn.

Xem ra, hành động vừa rồi của Cố Nhược Vân, làm cho linh hồn nhỏ bé của hắn bị tổn thương.

" Ta cầm Long Hoàng quả đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

Nếu lúc trước thân thể không xuất hiện sự bão hòa,nàng đã đem toàn bộ Viêm Long cắn nuốt.

Đáng tiếc, nàng không có chịu nổi lực lượng lớn như vậy.

Viêm Long vội vàng gật đầu, hắn dám có ý kiến gì sao? Nha đầu này căn bản là điên rồi! Đem ra tất cả ngọn lửa của chính mình tích lũy cả đời, còn không có thiêu chết nàng, còn thiếu chút nữa nàng đem mình ăn hết.

Nghĩ đến nữ tử điên cuồng vừa rồi, trong lòng Viêm Long không ngăn được chột dạ.

" Sao?" Cố Nhược Vân cười như không cười: " còn muốn thân thể ta?"

Viêm Long vội vàng lắc đầu, hắn còn có lá gan gì đi nhìn trộm thân thể nàng? Chỉ cầu kẻ điên này nhanh nhanh rời đi nơi này!

Tuy nói linh hồn bị nhốt ở đây không có tự do, nhưng cũng tốt hơn bị hồn phi phách tán! Mà bị kẻ điên này cắn nuốt linh hồn chính mình lại trở nên suy yếu dị thường, phỏng chừng thực lực hiện tại cũng không phải Võ Hoàng.

Cho nên, dựa vào cái gì hắn đi cướp thân thể của kẻ điên này?



" Vậy ngươi không có việc gì, ta phải đi rồi."

Cố Nhược Vân đứng lên, ánh mắt ai oán của Viêm Long nhìn nàng đi về phía Long Hoàng quả, đem trái cây được đám hoa vây quanh kia hái xuống, cẩn thận dùng một miếng vải bọc lại.

" Không nghĩ tới đi vào Phong Lạc thôn lại có thu hoạch lớn như vậy," Cố Nhược Vân cười khẽ: " bất quá, đây cũng là công lao của Tiểu Vũ, dù hiện tại không có thời gian dạy nàng y thuật, nhưng trước khi rời đi, ta đưa nàng mấy quyển y thuật cũng không tồi."

Hang động này là ở sau núi của Phong Lạc thôn, lúc này, nơi này cách Phong Lạc thôn cũng không phải quả xa, trước nàng rời đi nơi này, hiện tại lại có thể trở về một chuyến.

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân không có chần chờ cái gì, liền hướng bên ngoài hang động đi ra.

" Kẻ điên này rốt cục đi rồi."


Nhìn thấy Cố Nhược Vân rời đi, Viêm Long nhẹ nhàng thở ra, ai oán nói: " ta chỉ là một cái linh hồn lại bị nàng ăn nhiều như vậy, muốn khôi phục phải tĩnh dưỡng bao nhiêu năm mới được? Hy vọng về sau đừng nhìn thấy kẻ điên này nữa! Thật đáng sợ! Hiện tại nhân loại đều điên cuồng như vậy sao?"


Viêm Long vội vàng lắc lắc đầu.


Nó bị nhốt ở nơi này mấy ngàn năm, cũng không có tiếp xúc với bên ngoài mấy ngàn năm. Nếu hiện tại nhân loại đều điên cuồng như vậy mà nói, hắn dứt khoát ở lại nơi này cả đời thật tốt, miễn cho ngày nào đó lại trở thành điểm tâm cho những kẻ điên ăn.


Cố Nhược Vân không nghĩ tới, hành động ngoài ý muốn này, làm cho sau này rất nhiều người đi vào hang động vẫn còn sống......


Phong Lạc thôn.


Bên ngoài thôn trang, Cố Nhược Vân dừng bước chân, nàng nhìn bảng hiệu nguyên khối rơi xuống trên mặt đất, dung nhan thanh lãnh dần dần trầm xuống, trong mắt xuất hiện một mảnh thâm trầm.


" Ta rời đi mới có mấy ngày, Phong Lạc thôn đã phát sinh chuyện gì? Không biết vì điều gì, ta có một loại dự cảm không tốt....."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK