Mặc kệ y làm chuyện gì đều là chính xác, sai đều là người khác!
Nếu không phải tại Hạ lão gia tử và tiện nhân Mạc gia kia, mình chính là thiếu phu nhân Hạ gia danh chính ngôn thuận! Nhưng chính là bởi vì một câu của Hạ lão gia tử năm đó ‘nếu ai có thể có được tâm của tiểu thư Mạc gia, thì người đó có thể trở thành thiếu chủ Hạ gia’, nam nhân kia sẽ bỏ qua mình.
"Không!"
Hạ Sơ Tuyết lắc lắc đầu, lui về sau mấy bước: "Ta không phải nữ nhi của nam nhân này, ta là huyết mạch Hạ gia, làm sao ta có thể là nữ nhi của y? Ta không tin, ta tuyệt không tin những lời hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy) của các ngươi!"
"Tuyết nhi!" Mặt mày Thiên Hưng quốc sư trầm xuống, trầm giọng nói: "Nếu ngươi không phải là nữ nhi của ta, năm đó vì sao ta phải nói ra lời kia với thế nhân? Cái gì thiên xem tinh tượng? Cho dù ta là quốc sư, cũng không có năng lực như vậy, mà ta nói lời kia toàn là vì con, chỉ cần làm cho Hạ gia cho rằng con là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, Hạ Nhược Vân lại là thân tai họa, vậy con mới có thể thay thế được nàng trở thành đại tiểu thư danh chính ngôn thuận."
"Cái gì?"
Hạ Sơ Tuyết chợt ngẩn ra, nàng nhìn Thiên Hưng quốc sư, nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói lời đoán ta là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, chỉ là vì giúp ta đạt được địa vị?"
"Không sai," Thiên Hưng quốc sư gật gật đầu: "Kỳ thực con không phải chủ nhân Thượng Cổ Thần Tháp gì, Hạ Nhược Vân cũng không phải thân tai họa, nhưng ta lại không thể không làm như vậy, đáng tiếc là, lqđ Hạ lão gia tử cũng không bị ta lừa gạt, như trước giao Thượng Cổ Thần Tháp cho Hạ Nhược Vân, nếu con thật sự có duyên với Thượng Cổ Thần Tháp, Thượng Cổ Thần Tháp này sẽ không rơi vào trong tay người khác."
Ngụ ý, Hạ Nhược Vân mới là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, y chỉ là vì trợ giúp Hạ Sơ Tuyết, mới nói ra lời nói này.
Nhưng mà, buổi nói chuyện này, lại giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho Hạ Sơ Tuyết nổi điên tại chỗ!
"Ngươi nói dối, các ngươi đều đang nói dối! Ta mới là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp! Ta là nữ nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ, dựa vào cái gì Hạ Nhược Vân nàng cướp đi đồ của ta? Thượng Cổ Thần Tháp vốn thuộc về ta!"
Hạ Sơ Tuyết ôm chặt đầu ngồi trên mặt đất, thân thể của nàng ta nhẹ nhàng run run, nước mắt không tiếng động rơi xuống từ hốc mắt.
Lúc biết mình biến thành phế vật, nàng ta cũng không có tuyệt vọng như thế, bởi vì nàng ta vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có được Thượng Cổ Thần Tháp, mình sẽ có cơ hội phục hồi như cũ. Nhưng hiện giờ những người này lại nói cho nàng ta biết, tất cả lời đồn đãi trước kia này đều là giả?
"Tuyết nhi."
Thu Na đi qua, ôm chặt nữ tử ngồi trên mặt đất: "Y nói đều là sự thật, chuyện kia cũng là ta làm cho y nói như vậy, nếu không mà nói, con chỉ là nữ nhi của một tiểu thiếp, ở Hạ gia còn có thể có địa vị gì? Huống chi, nếu ta không làm như vậy, con cho rằng Hạ Minh sẽ giết mẫu tử Hạ Nhược Vân sao?"
Thân mình Hạ Sơ Tuyết run lên, chậm rãi buông tay xuống, nàng ta nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng nói: "Nương, nếu phụ thân biết việc này thì nên làm cái gì bây giờ? Những năm gần đây, người còn không hiểu cách làm người của y sao? Nếu y biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẫu tử chúng ta!"
Người nhẫn tâm tuyệt tình như Hạ Minh, tuyệt sẽ không bởi vì yêu mẫu thân mà nhẹ tay đối với bọn họ! Quan trọng nhất là, nhiều năm như vậy, dù cảm tình sâu cỡ nào cũng sẽ biến chất! Lúc trước y đối với các nàng tốt như thế, nguyên nhân, không phải là vì Hạ Sơ Tuyết nàng là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp sao?
Nếu biết được tất cả những chuyện này đều là nói dối, lấy tính cách của Hạ Minh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các nàng!