"Còn muốn chạy?"
Nam nhân trung niên thấy Hạ Lâm Ngọc muốn rời đi, ‘hừ’ lạnh một tiếng, rồi sau đó thân thể hóa thành một thanh kiếm sắc bén vọt tới phía người đối diện, một khắc kia, sát ý vô cùng vô tận mạnh mẽ xuất ra.
"Hạ Lâm Ngọc, ngươi đi tìm chết cho ta!"
Ầm!
Một kiếm phong sắc bén chém xuống, tro bụi nổi lên bốn phía, trong bụi đất tản mạn, một lão giả áo xám thở hổn hển, trên trán của ông xuất hiện một vết máu, vết máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống.
"Lâm thúc!"
Lúc Hạ Lâm Ngọc quay đầu thì thấy một màn như vậy, con ngươi chợt căng thẳng, điên cuồng đánh về phía Hạ Lâm.
Lâm thúc là người chiếu cố hắn từ nhỏ, cho dù hắn không phải chủ nhân ban đầu của khối thân thể này, nhưng mà đối với lão nô chân thành như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm làm cho ông chết vì bản thân?
"Tiểu thiếu gia, không cần lại đây!"
Lâm thúc nâng tay lên, ngăn cản bước chân của Hạ Lâm Ngọc, ông thấy chết không sờn ngẩng đầu, khuôn mặt kiên quyết nói: "Hiện tại người và La tiểu thư mau rời đi nơi này, về Hạ gia tìm viện binh! Chỉ có cường giả Hạ gia đến đây chúng ta mới có thể được cứu trợ! Tiểu thiếu gia, người là toàn bộ hi vọng của Hạ gia, cho dù tất cả mọi người chúng ta chết sạch ở đây, người cũng không thể chết!"
"Lâm thúc…………."
Trái tim Hạ Lâm Ngọc run lên, mắt trong veo từng chút tràn ngập huyết quang, hắn ngẩng khuôn mặt thanh tú của mình lên, mặt không biểu cảm nhìn nam tử trung niên cười to dữ tợn ở phía trước.
"Lâm thúc người thực cho rằng ta còn có thể đi được sao? Trừ phi……... Người này chết."
"Ha ha, coi như ngươi tự biết lấy mình, vừa rồi là lão bất tử này đỡ công kích của ta thay ngươi, lúc này đây, ai còn có thể cứu ngươi? Hạ Lâm Ngọc, ngươi đi tìm chết cho ta!"
Ầm!
Nam nhân trung niên ngẩng đầu cười lớn một tiếng, sau đó khí thế cả người đều hiện ra, ở dưới uy áp cường đại kia, hai chân Hạ Lâm Ngọc run lên, lại vẫn cố đứng thẳng thân mình.
Thân thể hắn rất là gầy, nhỏ nhắn không giống một nam nhân, chỉ là hiện giờ hắn lại cứng rắn chống đỡ đứng trên mặt đất, cũng không có bị áp bách của đối phương áp sụp đổ.
Nhưng mà, đôi môi của hắn lại bị cắn nát, máu tươi chảy đầy miệng, mùi máu tươi dày đặc truyền ra.
Cường giả Võ Vương!
Đây chính là chỗ cường đại của Võ Vương?
Không!
Hắn tuyệt đối không thể chết ở đây được, nếu không mà nói, lại như thế nào tiếp tục biến cường bảo vệ tỷ tỷ âu yếm của mình?
"Thật đúng là kiên cường!"
Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng: "Cho dù như thế hôm nay ngươi cũng phải chết!"
Hơi thở âm lãnh bao phủ Hạ Lâm Ngọc, trên khuôn mặt âm trầm của nam nhân trung niên che kín ý cười dày đặc, rồi sau đó thân thể kia lại giống như tia chớp xẹt qua, mũi kiếm trong tay tản mát ra lạnh lẽo mãnh liệt, đâm thẳng tới cổ họng của Hạ Lâm Ngọc.
"Ngọc ca ca, cẩn thận!"
"Tiểu thiếu gia! ! ! Mau bảo vệ tiểu thiếu gia!"
Nháy mắt kia, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, nhưng mà ở dưới uy áp cường đại của cường giả Võ Vương, tất cả mọi người không nhúc nhích được. Nhìn trường kiếm sắp sửa đâm thủng cổ họng, trong lòng mọi người tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.
La Lỵ khóc rống lên, hận không thể bổ nhào qua thừa nhận tất cả những thứ này thay hắn, nhưng mà bất luận nàng dùng sức như thế nào cũng không thể di động bước chân.
Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Hạ Lâm Ngọc vẫn không có chút biến hóa nào, đôi mắt bình tĩnh nhìn kiếm đang đâm tới, bên môi lộ ra một nụ cười khổ.
"Tỷ tỷ, kiếp trước bởi vì ta là một phế vật, tỷ khắp nơi bôn ba mệt nhọc vì ta, thậm chí vì tình huống cơ thể của ta bái sư học y chung quanh, tỷ có y thuật cao minh như thế, cũng chỉ là vì có thể chữa khỏi bệnh của ta mà thôi. Những năm đó, tỷ vì bảo vệ ta mà ăn không ít khổ, bị không ít tội, mỗi khi có người bắt nạt ta tỷ đều bảo vệ ta ở sau người, vì ta dạy dỗ những người đó."