Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Hạ Minh, trong mắt đều hàm chứa đùa cợt và hèn mọn.
Người này thật đúng là chó không đổi được ăn ****, bất luận ở nơi nào cũng thích đâm thọc xúi giục! Thậm chí ngay cả Tiểu Chu Tước đơn thuần như vậy cũng lừa, còn nói ra loại lời nói cảm tính Linh Thú không phải là tấm chắn của nhân loại này? Một kẻ ngay cả nữ nhi cũng có thể giết hại, sẽ vì Linh Thú không hề có quan hệ với y mà sinh ra tâm đồng tình?
Y cho rằng thế nhân đều dễ lừa gạt như thế hay sao?
Trong lúc nhất thời đầu óc của Hạ Minh không có phản ứng kịp.
Lời này của Chu Tước đại nhân là có ý tứ gì?
Hoàng y nữ tử tao nhã này bị Cố Nhược Vân ngược đãi đánh đập? Nhưng lúc đó y và Chu Tước đại nhân nói rõ ràng là Bạch Hổ Vân Dao mà.
Đợi chút?
Bạch Hổ Vân Dao?
Bá!
Sắc mặt của Hạ Minh nháy mắt tái nhợt vô sắc, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
"Trì, ngươi nói ai bị bắt đi cơ?"
Đột nhiên, một luồng sáng màu xanh xuất ra từ trong thân thể của Cố Nhược Vân, dừng ở trước mặt mọi người.
Dáng vẻ của nam tử kia vô cùng anh tuấn, mặt mày như kiếm, hai mắt như ưng, trong mỗi một cử động đều có khí thế của Vương giả. Mà theo sát sau đó còn có một lão giả râu tóc bạc trắng, l^q'đ nhưng mà trên mặt lão giả kia không có một chút nếp nhăn, nếu loại bỏ chòm râu này, tất nhiên có thể trở thành một thiếu niên tuấn mỹ.
Hốc mắt Chu Tước đã ươn ướt, thân mình nó dần dần thu nhỏ lại ở dưới ngọn lửa kia, rất nhanh ngọn lửa kia đã tán đi, một tiểu bất điểm (*) xuất hiện ở trước mặt mọi người.
(*) tiểu bất điểm: chỉ đứa bé rất nhỏ
Ở thời điểm không có nhìn thấy hình người của Chu Tước, bọn họ đều cho rằng nó sống mái không phân biệt (không rõ trai gái), nhưng hôm nay trông thấy trên mặt cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Chu Tước cuồng nộ táo bạo, khí phách lăng vân kia, vậy mà lại là một….... Tiểu la lị (lolita)?
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn cắn một ngụm, trong đôi con ngươi màu đỏ hình ngọn lửa hàm chứa nước mắt, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chăm chú vào ba người trước mặt.
"Lão đại, Linh Tiêu, các ngươi đều ở đây? Ô ô, ta nhớ các ngươi muốn chết."
Nói xong lời này, tiểu la lị kia lập tức nhanh chóng chạy tới phía đám người Thanh Long, dáng vẻ mặt đầy nước mắt làm cho người ta hoàn toàn quên nàng vừa rồi uy phong lẫm lẫm.
"Lão đại, Vân Dao, Linh Tiêu, ta tìm ba người các ngươi tìm thật khổ, còn có thật nhiều nhân loại muốn bắt ta, cho nên sau này ta gặp Hạ Minh thì đi với y, y đáp ứng giúp ta tìm các ngươi, không nghĩ tới các ngươi thật sự đến đây."
Trì lau nước mắt trên mặt, còn không quên hung tợn trừng Cố Nhược Vân.
"Lão đại, có phải nữ tử này bắt nạt các ngươi hay không? Ngươi yên tâm, thực lực của ta sớm đã khôi phục một nửa, hiện tại ta sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi!"
"Trì!" Sắc mặt Thiên Khung trầm xuống, lớn tiếng quát lớn nói: "Không được vô lễ với chủ nhân! Là ai nói với ngươi chủ nhân bắt ta uy hiếp Vân Dao?"
Trong con ngươi giống như lửa kia của Trì kia mang theo vẻ nghi hoặc, vẫn là chi tiết chỉ về phía Hạ Minh trắng bệch mặt.
"Là y nói, y nói y tận mắt thấy tất cả những chuyện này, y còn nói nữ tử này đã từng phát ngôn bừa bãi, Linh Thú vốn chính là tấm chắn dùng để ngăn cản kẻ địch nguy hiểm! Ta chỉ là muốn cứu các ngươi mà thôi."
Trì bĩu môi, chính là bởi vì nhân loại đều có loại suy nghĩ này, nàng mới có thể chán ghét nhân loại như thế.
"Hạ Minh," Ánh mắt lãnh liệt như hàn băng lợi kiếm của Thiên Khung dừng ở trên người Hạ Minh, y ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi chẳng những ba lần bốn lượt nói xấu chủ nhân của ta, hiện giờ càng làm cho đồng bạn của ta hiểu lầm chủ nhân, nếu không giết ngươi, thật sự tổn hại uy phong của bốn Thần Thú chúng ta! Cho dù thực lực hiện giờ của ta còn không có hoàn toàn khôi phục, nhưng giết ngươi, vẫn là dư dả!"