Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A, vừa muốn bắt đi đệ đệ, tỷ tỷ đã trở lại?" Nam tử áo xám nhìn nữ tử áo xanh đứng ở trước mặt Hạ Lâm Ngọc, cười trào phúng, trong ánh mắt tràn đầy ý dâm loạn: "Nếu đã như vậy, vậy tỷ đệ các ngươi đều theo ta đi một chuyến, dù sao ta nam nữ đều ăn, ha ha ha!"

Con ngươi Hạ Lâm Ngọc đột nhiên trầm xuống, bất luận người khác làm cái gì đối với hắn, hắn cũng có thể nhịn, nhưng mà, hắn không cách nào ở khi người khác dâm loạn Cố Nhược Vân còn có thể thờ ơ.

Nhưng mà, ngay tại lúc Hạ Lâm Ngọc muốn tiến lên, một bàn tay duỗi đến từ bên cạnh, túm chặt cánh tay hắn kéo lại.

Thân mình của hắn run lên một cái, nhưng vẫn là dừng bước chân, con ngươi không cam lòng và tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng khinh của nam tử áo xám kia.

"Ngươi muốn có được ta và Ngọc nhi?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ngươi xác định ngươi thừa nhận được?"

Con ngươi của nam tử áo xám co rụt lại, y rõ ràng biết khi ở dưới chân núi Dược Tông, nữ tử này dùng một chiêu đã đánh bại Hoàng Phỉ Phỉ, thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ kia còn ở phía trên y, vì vậy nếu thật sự chiến đấu, y quyết không phải là đối thủ của nữ tử này.

Nhưng mà.... .......

Hoàng Phỉ Phỉ đã nói, nhiệm vụ của bọn họ chính là tiến đến khiêu khích, chuyện kế tiếp nàng ta sẽ xử trí!

"Ha ha, cho dù lại đến một trăm ngươi, bản công tử cũng tuyệt đối thừa nhận được," Nam tử áo xám liếm môi khô ráo, hơi hơi nheo lại con ngươi đánh giá Cố Nhược Vân: "Nữ nhân, ngươi đắc tội Hoàng Phỉ Phỉ, là không có kết cục tốt! Nếu ngươi muốn cứu mạng mà nói, thì đến lấy lòng bản công tử, bản công tử sẽ cầu tình vì ngươi, nếu không, tin tưởng ta, ngươi tuyệt sẽ không sống quá ba ngày!"

Cố Nhược Vân nhìn nam tử áo xám, cười lạnh một tiếng: "Không có đầu óc không là lỗi của ngươi, nhưng bị người lợi dụng chính là ngươi ngu xuẩn!"

Lợi dụng?

Đầu óc của nam tử áo xám bỗng chốc không có phản ứng được, cũng không nghĩ ra lời Cố Nhược Vân nói là có ý tứ gì, lqđ cho nên y rõ ràng không nghĩ nhiều nữa, phất phất tay với người bên người, cắn răng nói: "Các ngươi lên cho ta, chỉ cần bắt được nữ tử này, tiểu thư Phỉ Phỉ sẽ không bạc đãi các ngươi."



Vừa nghe lời này, hai mắt những người đó sáng lên, nhấc lên vũ khí lập tức vọt qua phía Cố Nhược Vân.

Ầm!

Đúng lúc này, khí thế trên người Cố Nhược Vân bắt đầu khởi động, giống như như gió thổi quét quanh thân của nàng, rồi sau đó ‘phịch’ một tiếng, ào ào đánh bay đám đệ tử Dược Tông vọt tới kia ra ngoài, trong miệng không ngừng phun máu tươi.

Không ai nhìn thấy Cố Nhược Vân ra tay khi nào, chỉ cảm thấy một khắc kia có một bàn tay hung hăng dừng ở ngực của bọn họ, làm cho thân thể của bọn họ lập tức như tên rời cung bay vụt ra ngoài.


"Còn có ai muốn đến?" Cố Nhược Vân giật giật khóe môi, cho dù âm thanh của nàng rất nhẹ, lại giống như một cây búa tạ đánh ở trong lòng mọi người.


Còn có ai dám đến?


Mọi người còn không có đứng lên hai mặt nhìn nhau, lại cũng không dám tiến lên khiêu khích, dù sao thực lực của nữ tử này thật sự quá cường đại, lấy lực lượng của bọn họ hoàn toàn không cách nào chống lại.


Hạ Lâm Ngọc cúi đầu trầm mặc xuống, nói đến cùng từ sau khi đi tới Dược Tông những chuyện đã xảy ra đều do hắn. Nếu hắn không tàn phế, sẽ không có nhiều vấn đề phát sinh như vậy.


Tất cả những thứ này, đều là vì hắn!


Là hắn liên lụy tỷ tỷ, làm cho tỷ tỷ đối mặt với sự chỉ trích của Dược Tông.


Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Lâm Ngọc càng tự trách áy náy, nếu hắn không có theo tỷ tỷ tiến đến, thì tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK