Hoàng trưởng lão hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn ngọn lửa cuồng nộ trong nội tâm kia, lqđ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên, lần này lão phu tạm buông tha cho ngươi! Phỉ nhi, chúng ta đi."
Mắt thấy phụ nữ (cha và con gái) Hoàng trưởng lão muốn rời đi, Cố Nhược Vân cười cười: "Hoàng trưởng lão, các ngươi đã nguyện đánh cược, lại đánh cược thua, chẳng lẽ muốn cứ như vậy rời đi?"
"Hừ!"
Nghe vậy, bước chân Hoàng trưởng lão dừng một chút, quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, sắc mặt lạnh lùng nói ra: "Cố nha đầu, lão phu xin khuyên ngươi một câu, làm người lưu một đường, ngày sau tiện gặp lại, đừng lí không buông tha người, có một số người không phải ngươi có thể trêu chọc nổi!"
"Những lời này nói không sai, làm người lưu một đường, ngày sau tiện gặp lại," Cố Nhược Vân vuốt cằm, l.q.đ trên mặt lộ ra một chút tươi cười: "Nhưng mà thật đáng tiếc, ta chưa hề nghĩ tới ngày sau lại gặp các ngươi, cho nên cũng sẽ không cần lưu một đường này."
Hoàng trưởng lão tức đến mức sắc mặt xanh mét, lửa giận giống như có thể phun ra từ trong con ngươi đục ngầu kia.
Đã bao nhiêu năm?
Bao nhiêu năm không có người trẻ tuổi dám nói chuyện với lão như vậy?
Tốt!
Tốt lắm!
Nếu nữ nhân tên là Cố Nhược Vân này không chết ở chỗ này, thì từ đây về sau lão cũng sẽ không cần lăn lộn ở trên đại lục.
"Cố Nhược Vân, ngươi quả thực chính là khinh người quá đáng! Nếu không phải ngươi dùng mưu kế dụ dỗ chúng ta mắc mưu, sao chúng ta lại đánh cược? Hôm nay ta ở chỗ này, ta ngược lại muốn nhìn ai có lá gan dám đụng đến nữ nhi của ta!"
Lão nâng khuôn mặt già nua, con ngươi kiêu căng đảo qua trên người từng người trong những người ở đây, giọng điệu kia vô cùng cuồng ngạo, duy ngã độc tôn!
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân vốn đứng ở bên người Hạ Lâm Ngọc kia đột nhiên mất đi tung tích, chờ lúc nàng lại xuất hiện đã đến bên người Hoàng Phỉ Phỉ, bàn tay kia không có bất kỳ dấu hiệu gì hung hăng dừng ở ngực của Hoàng Phỉ Phỉ, ‘phịch’ một tiếng, lực lượng cường đại tiến vào thân thể của nàng ta, đánh gãy gân mạch trong cơ thể nàng ta.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hoàng Phỉ Phỉ, bước chân của nàng ta lảo đảo vài cái, vô lực ngã ở trên đất, khuôn mặt vốn hồng nhuận lúc này lại vô cùng tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều.
"Phỉ nhi!"
Nhìn thân thể Hoàng Phỉ Phỉ ngã xuống, khóe mắt Hoàng trưởng lão như muốn nứt ra, ‘ầm’ một tiếng, lửa giận mãnh liệt dâng lên từ trên thân thể, liều lĩnh vọt về phía Cố Nhược Vân.
"Nha đầu thối, ngươi dám can đảm thương nữ nhi của ta, ta cho ngươi lấy mệnh bồi lại!"
Một số đệ tử Dược Tông bị chuyện bên này dần dần hấp dẫn tới thấy đến một màn như vậy, đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Hoàng trưởng lão này thật sự là vô sỉ đến cực điểm, lần đánh cược này là bọn hắn thua cuộc, chẳng những đổi ý, còn thẹn quá thành giận muốn giết người! Đương nhiên, nếu không phải hậu trường của phụ tử Hoàng gia tương đối cường đại, thì quả quyết không dám làm càn như thế trước mặt Tông chủ!
"Hoàng trưởng lão, ngươi muốn làm gì?"
Cao Lâm vốn đang bị Cố Nhược Vân đột nhiên ra tay làm kinh sợ, chờ lúc ông phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy bóng dáng Hoàng trưởng lão nhằm về phía Cố Nhược Vân, vội vàng đại biến sắc mặt, quát lớn.
"Ngươi dừng tay cho bản Tông chủ!"
Nhưng mà, Hoàng trưởng lão lại giống như không có nghe thấy lời Cao Lâm nói.
Hiện giờ trong đầu của lão chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết nữ tử trước mắt báo thù rửa hận vì nữ nhi đáng thương của lão!
"Trì."
Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ của Hoàng trưởng lão, Cố Nhược Vân vẫn là mặt không đổi sắc, con ngươi bình tĩnh giống như một hồ nước, không chút gợn sóng.
Đột nhiên, ở dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi gọi ra một cái tên.