Nghĩ tới đây, trong mắt Lục Trầm hiện lên một tia tàn nhẫn, trong lòng thầm nói:
- Hạ Nhược Vân, ngươi đừng trách ta độc ác, người không vì mình thì trời tru đất diệt! Hạ Sơ Tuyết mới thật sự là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, chính vì vậy, ngươi mới không thể có cách nào khống chế được Thượng Cổ Thần Tháp. Còn nếu là Hạ Sơ Tuyết thì khác, nàng sẽ có được thiên hạ, vì thiên hạ này, ta chỉ có thể bỏ ngươi, ta tin ngươi sẽ hiểu cho ta!
Nếu không phải thì tại sao nàng mang theo Thượng Cổ Thần Tháp lâu như thế mà lại không có cách nào sử dụng được?
Nguyên nhân chính là bởi vì Hạ Sơ Tuyết mới là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, là thượng cổ Phượng Hoàng chuyển thế!
Nàng mới thật sự là thiên tài! Những người khác nếu đem so sánh với nàng thì đều là phế vật!
Đương nhiên, tình huống ở đây Hạ Nhược Vân không biết được, sau khi nàng mua xong Địa Ngục Chi Hoa dược liệu liền trở về Dạ gia. Chẳng biết tại sao khi nàng trở về Dạ gia, một đám người lại nhìn nàng với ánh mắt cực kì quái dị.
Chẳng qua nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, một đường đi thẳng tới hậu viện.
Bên trong gian phòng, một người nam nhân vô thanh vô thức (*) đang nằm trên giường lớn, một thân hồng y, giống như là nhiễm máu tươi, mùi máu nhàn nhạt tỏa ra từ trên người của hắn. Lúc này, đôi mắt của nam tử khẽ nhắm chặt, mái tóc bạc thật dài từ trên giường, buông lơi rơi trên mặt đất, cảnh tượng này dưới ánh trăng lại càng đẹp, đến mức khiến người khác quên thở.
Nếu như ở chỗ này có người khác xuất hiện, chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp của nam tử kia hấp dẫn, nhất là dung mạo của hắn giống như một vị mỹ nhân đang an tĩnh ngủ say. Chỉ một cái chớp mắt cũng có thể làm cho người khác không có cách nào kiềm chế được…
Mặc dù là đang ngủ say, vẻ đẹp của hắn đều có thể làm điên đảo cả chúng sinh. Nếu như nam tử kia mở mắt, không biết là sẽ khiến người khác rung động đến cỡ nào?
Phỏng đoán… Tuyệt sắc thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi!
Hạ Nhược Vân kiềm chế lại trái tim đang rung động mãnh liệt, thận trọng lấy từ trong ngực ra một đóa Địa Ngục chi hoa.
Trên cánh hoa lóe ra ánh hào quang màu đỏ làm chói mắt, càng làm tôn thêm cho dung mạo vốn khuynh thành tuyệt diễm của nam tử kia càng thêm kinh diễm. - Ta dùng thời gian ba ngày để chuẩn bị, bây giờ những dược liệu quan trọng nhất ta cũng đã chuẩn bị xong. Tiểu Dạ, ngươi cũng nên tỉnh lại đi chứ. Chẳng qua nhân lúc ngươi ngủ say đến bất tỉnh, ta mới có thể phóng xuất ngươi từ trong Thượng Cổ Thần Tháp ra, nếu như ngươi tỉnh lại, ta lại sợ ngươi sẽ giống như Tử Tà không có cách nào ra được.
Hạ Nhược Vân nhìn nam tử trên giường, sắc mặt có chút thay đổi.
Hơn một năm.
Hắn đã ngủ say hơn một năm…
Đáng tiếc Tử Tà bây giờ đã biến thành trứng Phượng Hoàng, cũng không thể xuất hiện trước mặt nàng. Nếu như có Tử Tà ở đây, chẳng những nàng không cần dùng đến ba ngày để chuẩn bị, mà tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn.
- Tiểu Dạ, ta không biết bằng năng lực của ta bây giờ có thể giúp ngươi tỉnh lại hay không? Nhưng bất kể thế nào, ta đều phải thử một lần! Trước kia có Tử Tà giúp ta bày mưu tính kế, hiện tại chỉ có mình ta, dù vậy, ta cũng sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng của mình để cứu ngươi!
Nói xong, Hạ Nhược Vân đem tất cả dược liệu mà mình vừa mới mua được, bỏ vào miệng chậm rãi nuốt xuống.
“Oanh!”
Cường đại dược lực ở trong thân thể Hạ Nhược Vân mạnh mẽ đánh tới, sắc mặt của nàng lập tức liền trắng bệch, nàng phun ra một ngụm máu tươi. Cho dù thế, nàng vẫn không từ bỏ, đem toàn bộ số dược liệu đó nuốt xuống.
Nếu muốn Địa Ngục Chi Hoa phát huy hiệu dụng tốt nhất, nhất định phải dùng máu tươi để tế nó.
Chẳng qua, máu tươi vẫn chưa đủ, những dược liệu này đều rất cần thiết!
***
(*) Vô thanh vô thức: im hơi lặng tiếng