Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mấy người ở đây, Tá Thượng Thần là người hiểu biết Cố Nhược Vân nhất.

Gia hỏa này rất yêu mạng! Có thể nói, nàng kỳ thật rất sợ chết!

Hiện giờ, nếu nàng muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh, cũng đại biểu chỗ sâu nhất đó sẽ không uy hiếp đến tính mạng của nàng, bằng không lấy loại thái độ yêu mạng của nàng, không có khả năng tùy tiện từ bỏ sinh mạng của mình!

Nàng sẽ mạo hiểm, nhưng mà mạo hiểm có nắm chắc, nếu biết rõ bước vào nơi này sẽ chết không thể nghi ngờ, nàng tuyệt đối sẽ không bước một bước.

" Manh Manh, chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân đem tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu mình lấy xuống, nhìn đám người Tá Thượng Thần lần nữa, liền xoay người bước vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh.....

Chỗ sâu trong rừng rậm Ác Linh.

Cây cối khô héo, muôn hoa điêu tàn.

Đi một khoảng thời gian, Cố Nhược Vân có thể nhìn thấy những cây cối khô héo phía sau toát ra thân ảnh, những thân ảnh đó đều có lực lượng cường đại, lại không biết vì sao những thân ảnh đó chần chờ một lúc, cũng không có đi ra.

Thậm chí cũng không có ngăn cản Cố Nhược Vân đi tới.

Theo từng bước chân Cố Nhược Vân đi sâu vào, nàng cảm nhận được Cửu Hoàng trong thân thể đang run rẩy lợi hại, cái loại run rẩy này không phải là sợ hãi, mà là..... hưng phấn?

" Không biết chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh có thứ gì tồn tại, mới khiến Cửu Hoàng trở nên kích động như thế?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu gia hỏa trong lòng.

" Manh Manh, ngươi có biết không?"

Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt, lộ ra biểu tình mờ mịt ngây thơ, tựa hồ không biết Cố Nhược Vân đang nói cái gì.



Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân dừng bước chân, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn phía trước, một mạt kinh ngạc từ đáy mắt chợt lóe qua.

Chỉ thấy phía trước, phía trên vách đá chênh vênh, một cự long màu tím đang bị xiềng xích buộc chặt, biểu tình rất là thống khổ! Càng quan trọng hơn là... thân thể cự long này trong suốt.

" Linh hồn tử long? vì cái gì nơi này lại giam cầm linh hồn tử long?" con ngươi Cố Nhược Vân trầm xuống, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, " Hơn nữa, tử lòng này cùng Cửu Hoàng có quan hệ gì?"

Thời điểm Cố Nhược Vân đang cân nhắc, bên trong linh hồn của nàng chợt truyền đến tiếng nói của Chu Tước.

" Long Vương, thế nhưng là Long Vương, Long Vương đã biến mất từ rất lâu thế nhưng sẽ xuất hiện ở nơi này!"

Long Vương?


Cố Nhược Vân giật mình: " Chu Tước, rốt cuộc nó là ai?"


" Chủ nhân, Long Vương này đã từng là cường giả vạn năm trước, nó là vương của Long tộc! So với lão tổ Long tộc gặp lần trước thì nó tồn tại còn lâu hơn!" Chu Tước hít sâu một hơi, mới bình phục nội tâm kích động, " Hơn nữa, Long Vương này thống trị tất cả những Long tộc trên đại lục, có thể nói nó đã từng vô cùng phong quang! Nhưng mà, sau này Long Vương cùng Tử Tà lão đại đồng thời biến mất! Không nghĩ tới lại ở chỗ này, hơn nữa còn bị người giam cầm!"


Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại con ngươi.


Long Vương cùng Tử Tà đồng thời biến mất? Chẳng lẽ, nó cùng Tử Tà có quan hệ gì?


" Thoạt nhìn hiện giờ cự long này rất là thống khổ, Chu Tước, như thế nào ta có thể đem nó cứu ra?"


" ta cũng không biết, ngươi hỏi Thiên Khung đi, hắn là Thanh Long, cũng coi như cùng chủng tộc với Long Vương, hẳn là hắn biết." giọng nói Chu Tước mang theo một tia hoang mang, chợt đem chuyện này ném cho Thanh Long Thiên Khung.


Tuy nói Thiên Khung cùng Long Vương đều là Long tộc, nhưng thân phận lại không giống nhau, một người là vương của Long tộc, thống trị toàn bộ Long tộc, mà một người khác thân mang huyết mạch thần thú, cho dù hiện giờ thực lực của Thanh Long không bằng Long Vương, nhưng thân phận lại cao quý hơn so với Long Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK