Sau khi Đông Phương Trường Kim nói xong lời này, hai mắt Lâm Lang lại nhắm lại, nếu không phải chóp mũi vẫn còn hô hấp mỏng manh, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ cho rằng nàng đã chết…….....
"Lâm Lang ngất đi rồi, ha ha, nàng ngất đi rồi."
Cổ Lăng nhặt lại được một mạng nhìn thấy Lâm Lang té xỉu, cười ‘ha ha’ đứng lên: "Nàng đã ngất đi rồi, vậy trận tỷ thí này nên là ta thắng lợi, ta mới là người thắng lợi! Ha ha!"
Sau khi y nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều ném cho y ánh mắt khinh bỉ.
Nếu không phải Hướng Thiên Tôn Giả cứu y một mạng, phỏng chừng y đã chết ở dưới kiếm của Lâm Lang rồi, hơn nữa Lâm Lang ngất xỉu đi cũng là vì chịu công kích của Hướng Thiên Tôn Giả, có quan hệ gì với y đâu?
Huống chi, Hướng Thiên Tôn Giả cũng đã tuyên bố người thắng lợi là Đông Phương thế gia, người này là ngu ngốc sao?
Bởi vậy, sau khi so sánh Lâm Lang và Cổ Lăng, những người ban đầu khinh thường nàng đều không tự chủ được lòng sinh khâm phục.
"Đủ!"
Bạch Hướng Thiên nhướng mày, lạnh lùng nhìn Cổ Lăng, đáy mắt xẹt qua vẻ khinh thường: "Người thắng lợi trận tỷ thí này là Đông Phương thế gia!"
Nếu không phải vì nhân tài của đại lục, vừa rồi lão sẽ không ra tay cứu phế vật này! Còn làm hại mình mất mặt trước mặt người khác.
Tươi cười của Cổ Lăng từng chút biến mất không thấy, ngơ ngác nhìn Lâm Lang được Đông Phương thế gia nâng đi xuống, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh.
Y thua!
Bại bởi Đông Phương thế gia!
Không!
Y không cam lòng! Làm sao mình có thể thua! Dựa vào cái gì mà phế vật Lâm Lang kia lại có thể đánh bại mình!
"Ta không có bại, ta sẽ không thua, ta còn không có lấy phế Linh Khí ra, làm sao ta có thể thua? Các ngươi mau lấy phế Linh Khí của ta đến cho ta, ta muốn một lần nữa chiến đấu với nàng, Lâm Lang kia chỉ là hạ nhân của Cổ gia ta mà thôi, thân là một hạ nhân làm sao có thể sẽ đánh bại chủ tử?"
Nếu bại bởi những người khác, chỉ sợ Cổ Lăng không có phản ứng lớn như vậy!
Nhưng mà, nếu tỷ thí thua Đông Phương thế gia, y chính là không đồng ý tin tưởng!
"Hừ!"
Mặt Thiên Khải Tôn Giả âm trầm: "Thua chính là thua, không phải do ngươi, người tới, ném người này xuống lôi đài cho lão phu, quả thực mất mặt xấu hổ! Còn có......."
Ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Bạch Hướng Thiên ở bên cạnh, lạnh lùng cười: "Lúc trước khi Khinh Linh Y Môn hạ sát thủ với người Đông Phương thế gia, vì sao ngươi không ngăn cản? Còn lấy cớ vì đối phương không có nhận thua! Hiện giờ đổi thành Đông Phương thế gia quyết đấu với Cổ gia, ngươi lại ra tay ngăn cản! Bạch Hướng Thiên, làm người làm sao có thể vô sỉ đến loại trình độ này? Tục ngữ nói, người đang làm trời đang nhìn, làm nhiều chuyện xấu, rồi sẽ gặp báo ứng!"
Dứt lời, ông đứng lên, phất y bào xoay người rời đi.
Cửu trưởng lão cũng đứng lên, nhìn cũng không liếc mắt nhìn vẻ mặt của Bạch Hướng Thiên một rồi lập tức rời đi theo.
Trông thấy hành động của những người này, sắc mặt của Bạch Hướng Thiên càng thêm xanh mét: "Một Đông Phương thế gia mà thôi, đáng giá các ngươi như vậy sao? Hai lần này người Đông Phương thế gia đều không gặp gỡ Y Môn và Huyền Âm Điện, nếu không phải thua không thể nghi ngờ!"
..........
Trong khách điếm, Cố Nhược Vân vừa đi ra đã nhìn thấy Lâm Lang bị nâng trở về, mày bất giác nhíu lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Nghe được câu hỏi của nàng, Vệ Y Y không nói hai lời, đã nói lại tất cả những gì xảy ra trên quảng trường cho Cố Nhược Vân.
Dần dần, sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống, ở trong mắt trong veo chứa ý lạnh: "Xem ra, trận tỷ thí này phải nhanh chóng kết thúc! Vệ Y Y, ta vốn muốn giao người Y Môn cho ngươi xử trí, nhưng lúc này ta không thể không ra sân! Tỷ thí ngày mai, ta sẽ làm cho mọi người hiểu rõ, địa vị chân chính của Đông Phương thế gia!"