Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Sanh Tiêu có vui mừng, càng nhiều hơn chính là cảm giác mất mát, nhưng mà, hắn lại vẫn luôn không có thay đổi ước nguyện ban đầu của mình, muội muội đã đủ cường đại, mà hắn, chỉ có trở nên càng mạnh, mới có thể che chở được nàng an bình cả đời...........
"Cố Nhược Vân, chúng ta là người Tiên Địa, ngươi thật muốn đối đầu với cả đại lục?" (L: bọn này chả có sang ý gì nhỉ, kẻ nào cũng cho mình là thần thánh, ai chống đối mình là chống đối cả đại lục ~)
Nhìn thiếu nữ áo xanh đi tới phía mình, sắc mặt mọi người đều đại biến, kinh hoảng la lớn.
"Tiên Địa?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười cười kia nhàn nhạt giống như gió mát, nhưng mà, giờ khắc này, tất cả mọi người có thể cảm giác được trên người thiếu nữ bộc phát ra sát ý: "Chắc hẳn các ngươi cũng biết hành vi của Cố Nhược Vân ta, uy hiếp vô dụng đối với ta! Huống chi, ta có cái gì sai? Luyện Khí Tông hại Ngọc nhi trước, bọn họ không nên bị giết sao? Nhưng một đám ngụy quân tử Tiên Địa các ngươi lại không phân tốt xấu xen vào việc của người khác, chẳng những dạy ta lấy ơn báo oán, còn đả thương huynh trưởng của ta, đáng tiếc, chưa bao giờ Cố Nhược Vân ta là người lấy ơn báo oán, ta chỉ sẽ hoàn lại gấp đôi, gấp mười ân oán! Nếu ai đả thương người bên người ta, ta tất cùng hắn, không chết không ngừng!!!"
Bốn chữ không chết không ngừng vang lên, cho dù những cường giả Võ Hoàng Tiên Địa kia cũng nhịn không được run sợ một chút.
Những năm gần đây, bọn họ cũng đã sớm nghe nói qua những chuyện tân chủ tử (chủ nhân mới) của Bách Thảo Đường đã làm, bất kể là Lăng gia, hay là Cố gia đều táng thân ở trong tay nàng! Ngay cả một Quý phi hoàng tộc năm đó vì đối phó nàng mà đả thương một thuộc hạ của nàng, kết quả, nàng trực tiếp mang theo mọi người Bách Thảo Đường và hai con Linh Thú cường đại giết vào hoàng tộc, thậm chí làm hoàng tộc thay đổi triều đại, tất cả, chỉ bởi vì một nữ nhân cấp dưới mà thôi.........
"Cố Nhược Vân!" Lãnh Ngôn Phong giận tím mặt, khuôn mặt vốn là lạnh lùng càng thêm lạnh như băng: "Ngươi thật sự là một nữ nhân ngoan độc! Ngay cả một nửa thiện lương của Thi Vân sư muội cũng không có, hơn nữa hành vi còn kiêu ngạo như thế, ngươi sẽ có báo ứng!"
Báo ứng?
Tươi cười của Cố Nhược Vân càng sâu, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khi lại mở mắt, trong hai mắt thanh lãnh hiện lên vẻ cuồng ngạo không kềm chế được: "Như thật sự có báo ứng, vậy cũng hẳn là buông xuống đến trên đầu của các ngươi! Hạ gia vô tội cỡ nào? Ngọc nhi vô tội cỡ nào? Những người bị hút cạn tinh thần lực chỉ vì giúp Thi Vân tăng lên thực lực, lại vô tội cỡ nào? Luyện Khí Tông các ngươi miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại có người nào làm được điểm này? Chẳng qua là một đám người vô sỉ mua danh chuộc tiếng, hơn nữa, nếu giết các ngươi ta sẽ xuống địa ngục, vậy….... Ta ngược lại không ngại đi lịch lãm (L: kiểu như đi rèn luyện thực tế đó) mảnh địa ngục đó."
Từ đầu tới cuối, Thiên Bắc Dạ đều không có nói cái gì nữa, từ đầu đến cuối con ngươi màu đỏ luôn ngóng nhìn thiếu nữ áo xanh kia, bên môi hàm chứa tươi cười câu hồn người, một đầu tóc bạc kia của hắn khẽ bay lên ở trong gió, huyết y như ma, chính là giờ phút này hắn không có lệ khí và âm lãnh như vừa rồi, trên khuôn mặt tuyệt thế hiện ra đường cong nhu hòa, ở khắp trong thiên địa, hình như chỉ có một người dung nhập vào bên trong đôi mắt đỏ của hắn…....
Nếu nàng muốn xuống địa ngục, hắn bồi nàng lại có làm sao, nếu ai tổn thương nàng, hắn sẽ diệt kẻ đó! Hắn muốn làm cho cả địa ngục, không người dám động nàng một chút nào!
Mọi người Tiên Địa nhìn nhau, bọn họ đã biết rằng bất luận nói cái gì đi nữa, Cố Nhược Vân cũng không có khả năng buông tha cho bọn họ, cho nên, sau khi liếc mắt một cái, tất cả mọi người đồng loạt rút ra vũ khí, nhanh chóng vọt qua phía Cố Nhược Vân.......