"Tránh ra!"
Cố Nhược Vân nhíu mày, giọng điệu lãnh liệt nói.
"Nha đầu thối, ngươi có gan lặp lại lần nữa!" Nam tử trung niên bị chọc giận, vết sẹo trên mặt dữ tợn mà khủng bố: "Người đâu, bắt lấy nữ tử này cho ta! Bổn đại gia đã thật lâu không có nữ nhân cho dù nữ nhân này lớn lên không đẹp, nhưng cũng có thể làm cho ta ăn đỡ thèm."
"Vâng, lão đại."
Nghe nói như thế, đám người phía sau kia xông lên, nhào về phía Cố Nhược Vân.
"Ta bảo các ngươi cút!"
Ầm!
Một luồng lực lượng cường đại khuếch tán ra từ trên người nữ tử, nháy mắt đánh bay người nhằm về phía nàng ra ngoài, nam tử trung niên ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi kia.
"Ngươi…... Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, tiểu thiếp của phó đoàn trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn là muội muội của ta, nếu ngươi giết ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Mắt thấy ánh mắt của Cố Nhược Vân nhìn lại, rốt cục nam tử trung niên cảm giác được sợ hãi, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
"Phải không?"
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Ta vốn chỉ muốn làm cho ngươi cút, nhưng ngươi đã nói như vậy, ta đây lại không có đạo lý buông tha cho ngươi."
Xôn xao!
Một luồng gió mạnh bắn ra từ trong tay của Cố Nhược Vân, nháy mắt nhập vào trong ngực của nam tử trung niên, nam tử trung niên trừng lớn mắt, giống như không thể tin được nữ tử này nghe được tên của Lang Nha đạo tặc đoàn còn dám giết mình!Phanh!
Thân mình của hắn nặng nề té trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy không cam lòng, giống như không nghĩ tới mình chỉ đùa giỡn một nữ nhân, sẽ gặp tai họa nguy hiểm đến mạng sống!
"Khụ khụ."
Cố Nhược Vân ho khan hai tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, rồi sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu, nói: "Mười trọng khảo nghiệm đã làm cho cơ thể của ta trở nên ngàn thương trăm hổng, l.q.đ có một số thương thế càng là ngay cả đan dược đều không thể chữa khỏi, hiện tại ta muốn tìm một chỗ dưỡng thương cho tốt trước, lại suy nghĩ chuyện kế tiếp."
Nhưng mà, trước đó, nàng cần rời đi rừng rậm này trước ——
..........
"Rốt cục bảo rơi được những tên khốn kia."
Bên trong bụi cây, Dạ Nặc thấy sau lưng không còn bóng dáng nào, trong đôi mắt to sáng ngời như sao hiện lên tia sáng sắc bén, trên mặt trẻ con trắng nõn ngây thơ kia của hắn tràn ngập hưng phấn, phấn phấn nộn nộn rất là đáng yêu.
"Quỷ chán ghét kia chỉ nghe lời nói của lão gia hỏa đó, suốt ngày đi theo ta, ta thật vất vả có được tự do, mới không cần chịu những người đó quản thúc, còn may là đầu óc của những người đó tương đối ngốc, ta chỉ dùng chút mưu kế, đã thoát khỏi bọn họ."
Nghĩ nghĩ, hai tay Dạ Nặc chống nạnh, có một loại xúc động muốn điên cuồng cười to ba tiếng, nhưng mà hắn còn không có cười ra, phía trước có một bóng dáng thất tha thất thểu đi đến, lúc bóng dáng kia đến trước mặt của hắn, hình như đã cạn kiệt tất cả lực lượng, ‘phịch’ một tiếng lập tức té trên mặt đất.
Dạ Nặc rõ ràng bị hoảng sợ, chớp mắt to rực rỡ như sao, dè dặt cẩn trọng đẩy nữ tử ngã xuống đất.
"Này —— "
Hắn lật thân thể của nữ tử lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy máu tươi của đối phương không khỏi bị dọa lui về sau mấy bước, thật lâu sau, hắn mới cổ lấy dũng khí đi đến bên người nữ tử.
"Này, ngươi thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nặc nhíu thành một đoàn, hắn thật sự rất muốn bỏ lại nữ tử này đi thẳng một mạch, nhưng mà lại không thể thấy chết không cứu, cho nên, cho dù muốn rời đi cỡ nào, hắn vẫn bức bách mình ở lại.