Vậy mà hết lần này tới lần khác Dạ Nặc lại làm được!
- Dạ Nặc!
Cố Nhược Vân nhíu mày.
- Ta muốn nói cho ngươi biết, dù ta rất muốn cứu vị hôn phu của mình, vì hắn, ta có thể giết hết người trong thiên hạ này, tuyệt nhiên cũng sẽ không oán thán. Nếu như đây là hoa Địa Ngục của gia tộc khác, cho dù là phải chém giết ta cũng nhất định đoạt cho được! Nhưng mà đối với bằng hữu của mình, chuyện này ta không làm được.
Dạ Nặc có chút sửng sốt, hắn nhận thấy Cố Nhược Vân rất cần đóa hoa Địa Ngục này, hắn khẳng định nàng sẽ nhận, nhưng rốt cuộc thì nàng lại từ chối...
Ngay tức thì, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, liền sau đó là một tràng cười ha ha vang lên.
- Được lắm, đối với bằng hữu ngươi sẽ không làm những chuyện như này. Cố Nhược Vân, lão phu quả thật không hề nhìn nhầm người.
“Bạch!”
Từ phía cổng, Dạ Nặc thoáng nhìn thấy hai người đang tiến vào, hắn vội vàng ôm chặt đóa hoa Địa Ngục trong tay, đẩy Cố Nhược Vân lên phía trước mình.
- Người đừng tới đây,con nhất định không giao hoa Địa Ngục cho người. Cái này là con đưa cho Cố Nhược Vân làm tín vật đính ước,người khác con không thể đưa cho.
- Hỗn đản!
Dạ Hành Thiên giận đến tím tái mặt mũi, nhanh chóng bước đến tách Dạ Nặc ra, bàn tay hung hăng dừng trên mông hắn. Dạ Hành Thiên là đã tức đến độ toàn thân run rẩy nổi đầy gân xanh rồi.
- Ngươi có biết ngươi vừa gây họa lớn không?
Một cái tát với lực rất mạnh, Dạ Nặc đau đến nỗi suýt chút nữa là rơi nước mắt, chẳng qua từ đầu đến giờ hắn không khóc thành tiếng thôi, hắn gắng dùng giọng điệu kiên định nhất lên tiếng.
-Con chỉ là muốn giúp Cố Nhược Vân cứu người!
- Ngươi...
Dạ Hành Thiên vô cùng phẫn nộ.
- Ngươi có biết hoa Địa Ngục này đối với gia gia ngươi quan trọng thế nào không? Nhiều năm như vậy, không nhờ hoa Địa Ngục trợ giúp, gia gia ngươi đã sớm vì độc tố công tâm mà bỏ mạng rồi. Ngươi lại đi trộm hoa Địa Ngục, có phải muốn hại chết gia gia ngươi phải không?
- Cái gì?
Dạ Nặc ngây dại, âm thanh phát ra có chút run rẩy.
- Gia gia, điều đó có đúng là thật không?
- Đủ rồi!
Dạ Lan hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Hành Thiên, liền bước nhanh đến chỗ Dạ Nặc, ôm vào hắn vào trong ngực, khuôn mặt rõ ràng là đau lòng.
- Ngươi đánh người không thể nhẹ tay một chút, ngộ nhỡ bảo bối của cháu trai ta hỏng thì biết làm sao bây giờ?
Đừng nhìn Dạ Lan một mực muốn giáo huấn Dạ Nặc trước đó, thật ra thì hắn cũng không nỡ lòng nào đánh tiểu tử này chút nào đâu.
- Gia gia!
Dạ Nặc nắm chặt lấy y phục của Dạ Lan, thân thể có chút run rẩy.
- Điều cha con nói có đúng là thật? Đúng hay không?
Lúc này, khuôn mặt khả ái trắng nõn kia đang tái nhợt đi, điều đó khiến tâm can Dạ Lan cũng bắt đầu nhói đau, có chút bất mãn bèn trừng mắt nhìn Dạ Hành Thiên như muốn trách cứ hắn sao lại đem chuyện này nói ra.
- Nặc nhi, từ trước tới nay ta chỉ muốn con tu luyện cho tốt, hy vọng duy nhất của ta khi còn sống chính là muốn đào tạo cho con. Như vậy gia gia có nhắm mắt cũng có thể yên tâm rồi.
Hắn thở dài, lòng đau xót nói.
Hai tay Dạ Nặc từng chút từng chút buông thõng xuống, từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nước mắt đã chảy xuống.
Suốt những năm gần đây, hắn vẫn cứ tưởng rằng có ông nội ở đây, chẳng có ai lại dám đụng vào Dạ gia! Vì thế mà hắn mới sinh tính ham chơi, thậm chí còn bất mãn với gia gia quản giáo hắn quá nghiêm.
Từ trước đến nay hắn đều không biết gia gia luôn hy vọng hắn cố gắng tu luyện, cũng bởi vì thời gian của ông đã không còn nhiều nữa...
- Nha đầu!
Dạ Lan cười khổ một tiếng quay sang nhìn Cố Nhược Vân nói.
- Quả thật những năm gần đây, độc tố trong người ta càng ngày càng chống cự lại hoa Địa Ngục mạnh mẽ hơn. Chỉ là ta muốn tự lừa mình dối người thôi. Ta vốn chỉ hy vọng đóa hoa Địa Ngục này có thể để ta chống cự thêm mấy năm nữa rồi một ngày nào đó ta sẽ rời đi! Mà bây giờ, Dạ Nặc đã đem hoa Địa Ngục cho ngươi rồi, ta cũng không muốn nói gì thêm nữa cả, chỉ hy vọng ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta! Hãy tiếp quản Dạ gia! Ta tin tưởng với thiên phú của ngươi, việc trở thành Võ Đế sẽ không mất quá nhiều thời gian.