Mục lục
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không nói, Cao Lâm quả thật ghen tị, vì sao ông không có gặp qua loại mầm tốt này? Thiên tài như thế, lee~lqđ phỏng chừng cũng chỉ có trong Đệ Nhất thành mới có thể tồn tại, ông thật muốn đào góc tường của lão gia hỏa Y thánh kia, đoạt lấy thiên tài này.

Đương nhiên, Y thánh còn không biết ý tưởng trong lòng Cao Lâm, nếu không mà nói tất nhiên sẽ hối hận làm cho Cố Nhược Vân tới tham gia đại hội Dược Tông.

"Tông chủ đại nhân, Hoàng trưởng lão tiến đến cầu kiến."

Đúng lúc này, một âm thanh truyền vào từ ngoài cửa.

Hoàng trưởng lão?

Sau khi nghe được tên này, mấy người ở đây đều nhíu mày, ai cũng biết lúc này lão tiến đến cầu kiến khẳng định là không có chuyện tốt gì.

Từ đầu tới cuối, chỉ có ánh mắt của Cố Nhược Vân vẫn thanh lãnh như cũ, trên khuôn mặt thanh lệ đều là bình tĩnh, không có bởi vì bất luận kẻ nào đến mà nổi lên gợn sóng.

"Cho hắn đi vào."

Giọng điệu Cao Lâm bình tĩnh, nhưng mà mày kia vẫn là nhíu chặt, mắt lạnh ngóng nhìn hoàng bào lão giả đi vào từ ngoài cửa.

"Tông chủ đại nhân, xin người làm chủ vì nữ nhi đáng thương kia của lão phu!"

Vừa tiến vào thư phòng, Hoàng trưởng lão đã than thở khóc lóc, nếu để cho người không biết thấy, thật sự cho rằng lão bị ủy khuất thật lớn.

"Hả?" Cao Lâm nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không biết Hoàng trưởng lão muốn bản Tông chủ làm chủ cái gì?"

Hoàng trưởng lão liếc mắt nhìn đứng Lâm Dương ở một bên: "Nữ nhi của ta một lòng suy nghĩ vì môn phái, ngăn cản một số người mang mục đích tiếp cận Dược Tông, ai có thể nghĩ đến lại bị Lâm quản sự khi nhục! Việc này nếu Lâm quản sự không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ qua!"



Một đoạn này nói là ‘boong boong’ có tiếng, ánh mắt sắc bén giống như một cây đao, giống như có thể trực tiếp bầm thây vạn đoạn người.

Cố Nhược Vân khẽ nhếch khóe môi, hai tay ôm ngực mà đứng, thái độ chuyện kia không liên quan đến mình thật giống như trong miệng Hoàng trưởng lão nói là một người khác không phải là nàng.

Cho dù sau khi Hoàng trưởng lão ở tiến vào thư phòng cũng thấy được nữ tử áo xanh kia, trong lòng rất tò mò vì sao lại có người ở trong thư phòng của Tông chủ, lại cũng không có nghĩ nhiều, rất nhanh đã chuyển dời ánh mắt từ trên thân thể của nàng.

"Hoàng trưởng lão," Cao Lâm nhìn Hoàng trưởng lão, giọng điệu đạm bạc nói: "Hoàng Phỉ Phỉ làm người xử sự thế nào chẳng phải bản Tông chủ không rõ ràng, chính là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi, việc này ai đúng ai sai chỉ sợ không ai rõ ràng hơn ngươi, ngươi một mực che chở nữ nhi của ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ đưa tới tai hoạ?"

Sắc mặt Hoàng trưởng lão thay đổi, lão chẳng thể nghĩ tới lần này Tông chủ lại nói ra loại lời nói này.


Dựa theo tình huống quá khứ, ông không phải là nên giúp đỡ lão mới đúng sao?


"Tông chủ đại nhân, cho dù nữ nhi của ta trêu chọc trước, nhưng những người đó cũng không nên ra tay với nàng! Lâm Dương càng không nên che chở một người ngoài như thế!" Cao Lâm cười lạnh nhìn về phía Lâm Dương: "Hay là nói, l.q.đ Lâm Dương và vị nữ tử kia thực có quan hệ không đứng đắn mới che chở nàng như vậy?"


"Hoàng trưởng lão, ngươi ****** ngậm máu phun người!"


Sắc mặt Lâm Dương lập tức đen xuống, rồi lại có chút dè dặt cẩn trọng nhìn Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy khuôn mặt không có biểu cảm kia của đối phương tâm chợt bất an không yên, sợ dưới sự giận dữ nàng đưa Hồng Liên Lĩnh chủ tới. Như thế toàn bộ Dược Tông cũng xong rồi.


"Trưởng lão Dược Tông, thật đúng là uy phong rất lớn."


Bỗng nhiên, một tiếng cười nhạo khinh miệt bỗng nhiên truyền đến.


Giọng nói này rốt cục khiến cho Hoàng trưởng lão chú ý, cũng chuyển mắt nhìn về phía nữ tử bị lão bỏ qua phía trước, khẽ cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK