- Không có chuyện gì, chẳng qua ta gặp được người quen cũ thôi.
Nam Cung Nguyệt nhìn mọi người vừa đến, đang vây xung quanh, vẻ mặt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
- Người quen?
- Ừ.
Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Nhược Vân, đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia hung ác:
- Thực ra nàng là tiểu thiếp của phụ thân ta, chẳng qua là không được phụ thân ta cho danh phận mà thôi! Là ta thấy nàng đáng thương nên mới gọi nàng là tiểu thiếp! Trên thực tế, đó cũng chỉ là một cái hư danh, không có một chút tồn tại.
Ở trong mắt Nam Cung Nguyệt, nói nàng là tiểu thiếp của phụ thân mình, đó là nàng ta đã cân nhắc cho nàng.
Cái gì mà Thành chủ Hắc Nham Thành chứ? Phụ thân vậy mà lại vì nữ nhân này mà lừa gạt nàng! Tuy mình không phải đối thủ của nữ nhân này, nhưng chỉ bằng năng lực của nàng ta, làm sao có thể trở thành Thành chủ Hắc Nham thành?
Mà cho dù nàng là Thành chủ Hắc Nam thành thì có làm sao? Mình có Du ca làm chỗ dựa, còn cần gì phải kiêng kị một nữ nhân như vậy?
- Nói như vậy, nàng là nha hoàn làm ấm giường của Thành chủ Tùng Nham thành sao?
Nghe nàng ta nói như vậy, một người nam tử lập tức đi ra, hai mắt hắn khinh bỉ nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt còn không hề che giấu sự căm ghét của mình với nàng.
Nam Cung tiểu thư là vị hôn thê của Du công tử, hắn tất nhiên là muốn vỗ mông ngựa, nịnh bợ nàng ta. Nếu như nàng ta ở trước mặt Dạ Du nói vài lời tán dương, nói không chừng hắn có thể gia nhập Chấp Pháp Đường của Dạ gia.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là hắn muốn vì Nam Cung Nguyệt mà ra mặt.
- Nha hoàn này thật đúng là lớn mật! Nhìn thấy tiểu thư nhà ta còn không mau quỳ xuống! Nàng là thiên kim tiểu thư của Tùng Nam thành, cho dù ngươi có là tiểu thiếp của phụ thân nàng thì khi nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ!
Nói xong, nam tử thấy Cố Nhược Vân không có bất kỳ động tác nào, sắc mặt của hắn bất giác trầm xuống.
- Tiểu nha hoàn, ngươi có nghe ta nói không? Hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống, khấu đầu mấy cái, chúng ta sẽ để ngươi rời đi!
Nhìn thấy có người vì nàng ra mặt, Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng. Dù sao đây cũng là Dạ gia, nàng lại mới đến, tuy gây khó dễ cho một tiểu nha hoàn chả tính là gì nhưng nếu để những thiếu gia dòng chính Dạ gia biết được, sẽ nghi ngờ nhân phẩm của nàng.
Nếu không thì khi gặp lại tiện nhân này, nàng chắc chắn sẽ xông lên đánh nhau!
Chẳng qua là nàng không muốn đem lại phiền toái cho Du ca nên mới phải đem tâm tư trong lòng nhịn xuống.
Trong lúc tên nam tử vừa nãy cho rằng Cố Nhược Vân sẽ dập đầu, hắn lại thấy vẻ mặt nữ tử lạnh lùng, nàng không nhìn tất cả mọi người mà thẳng tiến về hướng ngoại viện.
Đối phương với bộ dáng không coi ai ra gì đã triệt để chọc tức nam tử. Hắn phẫn nộ hét lên một tiếng rồi xông tới.
- Nha đầu thối, ngươi đứng lại đó cho ta!
Oanh!
Một cỗ hỏa diễm từ trên ngươì Cố Nhược Vân phát ra, trực tiếp hướng về phía lồng ngực người nam nhân đánh tới. Hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị cỗ hỏa diễm này đánh bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất.
Sau đó, nữ tử nhẹ nhàng nói một câu, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, rơi vào tai Nam Cung Nguyệt.
- Đừng để mình bị người khác lợi dụng, bị bán còn giúp hắn đếm tiền, chính ngươi hãy tự mình giải quyết cho tốt! Còn nữa, Nam Cung Nguyệt, quá tam ba bận, nếu như còn có lần thứ ba thì đó chính là thời điểm ngươi mất mạng!
Nói xong, nàng không hề nhìn đám người sau lưng, dáng người thanh lãnh chậm rãi biến mất dưới ánh tà dương.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt tái xanh, nắm tay nắm chặt run rẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý.
- Nha đầu thối, dám đắc tội ta! Ta sẽ cho ngươi chết thế nào cũng không biết!
Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, cho dù thực lực của nàng không tệ nhưng cũng không thể nào thay đổi được thân phận nha hoàn của mình. Du ca là người của Chấp Pháp Đường, người có tư cách đem bất luận kẻ nào đuổi ra Dạ gia.
Mà chỉ cần nàng vừa bị đuổi ra khỏi Dạ gia, mình sẽ có biện pháp tra tấn nàng đến sống không bằng chết!