Edit: kaylee
"Sư phụ, người này xử trí thế nào?"
Vệ Y Y ánh mắt lạnh xuống, trong lòng có chút ảo não, sát thủ Thanh Phong phái một đường theo bọn họ, nàng vậy mà không có phát hiện, nếu không phải sư phụ cảm giác nhạy bén, có lẽ đã bị hắn ám toán thành công.
Cố Nhược Vân giương mắt nhìn người trước mặt, mặt không biểu cảm hỏi: "Cố Hướng Lâm cho ngươi đi theo ta, không chỉ là ám toán ta đơn giản như vậy đi? Nếu không ngươi cũng sẽ không thể luôn luôn che dấu không ra tay, nói đi, đến cùng hắn có mục đích gì?"
"Đừng hỏi ta, ta sẽ không nói, muốn giết muốn chém tùy các ngươi!"
Sát thủ đi ra từ trong hoảng sợ, cắn chặt khớp hàm, thấy chết không sờn nói.
"Ngươi muốn chết?"
Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Không biết vì sao, nhìn thấy tươi cười của nàng, thân mình của sát thủ run lên, một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm xuyên thấu qua linh hồn, chỉ một lát sau vạt áo đã bị mồ hôi làm ướt sũng.
Thiếu nữ không có nói chuyện, toàn bộ bầu trời đêm đều yên lặng xuống, yên tĩnh có chút đáng sợ, loại cảm giác này làm cho sát thủ càng lo lắng không yên, quả thực so với lăng trì (*) còn khó chịu hơn.
(*) lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
Thật lâu sau, giọng nói trong trẻo kia mới chậm rãi truyền ra từ trong miệng thiếu nữ: "Biết vì sao ta cố ý để cho ngươi nghe được ta và Vệ Y Y nói chuyện sao?"
Sát thủ sửng sốt một chút, không rõ chân tướng nhìn Cố Nhược Vân.
Chẳng lẽ không phải là nàng muốn thông qua đoạn đối thoại này làm cho mình không cẩn thận bại lộ hơi thở? Không! Không đúng, ngay từ đầu nàng đã nhận ra tất cả, căn bản không cần dùng thủ đoạn gì để phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Bởi vì.... ....." Cố Nhược Vân mỉm cười nhìn nam nhân, giọng nói của nàng giống như ác ma địa ngục, từng bước một chỉ dẫn người khác bước vào vực sâu trốn không ra kia: "Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, nói đúng ra, ta muốn ngươi về Cố gia làm gian tế cho ta, tra ra đến cùng là phụ mẫu ta bị ai làm hại."
"Ngươi mơ tưởng!"
Sát thủ kích động lớn tiếng hô lên, hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục nữ nhân này!
"Kia nhưng là không phải do ngươi."
Từ đầu đến giờ trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ vẫn lộ vẻ mỉm cười: "Bao Bao, kế tiếp nên để ngươi phát uy, cũng làm cho người Thanh Phong phái xem xem cái gì mới là tọa kỵ Linh Thú chân chính!"
"Ngao ô!"
Một tiếng sói rống chợt vang lên ở trong bóng đêm yên tĩnh, sợ tới mức sát thủ thiếu chút nữa nằm sấp xuống.
"Sói….. Vì sao ở nơi này sẽ có sói?"
Hắn thì thào tự nói, sắc mặt tái nhợt, ngay tại khi ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Cố Nhược Vân, giống như nhìn thấy chuyện khủng bố gì đó, hai mắt trợn lên, hoảng sợ nói không nên lời.
Dưới ánh trăng, một con sói trắng như tuyết đứng ở bên cạnh thiếu nữ, uy phong lẫm lẫm, giống như một pho tượng thần thủ hộ bảo vệ người nó muốn bảo vệ.
"Linh Thú!"
Sát thủ sắc mặt tái nhợt muốn lui về phía sau, phải biết rằng, tuy rằng tọa kỵ của Thanh Phong phái cũng là Linh Thú, nhưng chỉ là Linh Thú cấp thấp nhất mà thôi, rất dễ thuần phục, nhưng mà bầy sói thì khác, bầy sói nhất định là rất khó thuần hóa, càng khó khế ước với nhân loại………...
Nhất là, thực lực của con này sói vô cùng cường hãn! Kẳn là không phân cao thấp với Môn chủ Thanh Phong phái bọn họ!
Mà Môn chủ Thanh Phong phái bọn hắn là cường giả Võ Vương nha! Đến cùng là tiểu nha đầu này dựa vào năng lực gì thuần hóa con sói này?
"Lúc này đây thiếu chủ hắn trêu chọc loại kẻ địch gì cho Thanh Phong phái?" Hắn khuôn mặt vô cùng tái nhợt, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng và suy sút: "Xong rồi, lần này Thanh Phong phái là triệt để thua ở trong tay thiếu chủ."
"Rống."
Bao Bao gầm nhẹ một tiếng, ngay từ đầu sát thủ còn tưởng rằng đối phương là đang cảnh cáo bản thân, nhưng sau đó lại đột nhiên phát hiện không thích hợp, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của chính mình giống như bị giam cầm, thế nào cũng tránh không thoát.