Có phải nữ nhân này vẫn không rõ tình thế hay không?
Phải biết rằng, một đám Linh Thú cấp bậc Võ Vương ở trước mặt Cố Nhược Vân đều là trực tiếp bị giết trong chớp mắt, thực lực của nàng sớm đã vượt qua Võ Vương trung cấp, ít nhất cũng là Võ Vương cao cấp, có lẽ nàng đã là một cường giả Võ Hoàng.... ......
Một Võ Vương trung cấp mà thôi, thật sự có lợi hại như vậy sao?
"Cố cô nương, thế nào?" Mộ Dung Nhu Nhi cười tràn đầy tự tin, nàng ta đã xác định không người có khả năng chống cự được mê hoặc của Thiên Linh quả: "Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, lqđ nhưng mà ta tin tưởng Cố cô nương là một người thông minh, biết cái gì có lợi nhất đối với ngươi! Ngươi tuyệt đối không có khả năng làm ra quyết định ngu xuẩn nào!"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, chớp mắt với Mộ Dung Nhu Nhi: "Ngươi dùng một thứ rác rưởi đã muốn thu mua ta? Chẳng lẽ ta lại rẻ rúng như thế hay sao?"
Khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Nhu Nhi bỗng nhiên biến mất, vẻ mặt cứng ngắc, cười gượng hai tiếng: "Cố cô nương, ngươi đang đùa sao? Cho dù ngươi không cách nào tu luyện đến cảnh giới Võ Vương, nhưng giá trị của Thiên Linh quả, cũng đủ để ngươi cả đời áo cơm không lo."
"Thật có lỗi," Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt: "Ta không có hứng thú đối với Thiên Linh quả, nếu ngươi lấy thứ khác tới trao đổi với ta mà nói, nói không chừng ta sẽ đồng ý."
Mộ Dung Nhu Nhi hung hăng hít một hơi, mới nhịn xuống xúc động chửi ầm lên.
Nữ nhân này thật sự tự cho mình là thanh cao, ngay cả Thiên Linh quả cũng không để vào mắt, bằng người như nàng, cả đời đều không có khả năng có được bảo bối trân quý như Thiên Linh quả!
"Cố cô nương, vậy ngươi muốn cái gì? Mộ Dung Nhu Nhi ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!"
"Ta chỉ muốn hai thứ," Cố Nhược Vân vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng cười: "Thứ nhất, toàn bộ thiên hạ! Thứ hai, Địa Ngục Chi Liên!"
Toàn bộ thiên hạ?
Mộ Dung Nhu Nhi nắm chặt nắm tay, tức đến mức cả người run run.
Nếu nàng ta có năng lực đoạt được thiên hạ kia, còn có thể muốn nữ nhân này trợ giúp mình đạt được Mộ Dung thế gia?
Nhưng nàng khen ngược, há mồm chính là toàn bộ thiên hạ!
"Cố cô nương, ngươi có biết đời này ta chán ghét loại người nào không?" Mộ Dung Nhu Nhi cười lạnh một tiếng: "Ta chán ghét nhất chính là loại nữ nhân bừa bãi kiêu ngạo như ngươi đây, lqd ta có lòng tốt khuyên ngươi, ngươi lại không để ta vào mắt như thế! Toàn bộ thiên hạ? Đừng nói là ta, sợ rằng trên đời này không ai dám nói mình có thể đoạt được cả thiên hạ, ta thật không biết ngươi có thực lực gì khống chế mảnh trời này! Về phần Địa Ngục Chi Liên kia, thật là càng buồn cười! Kia chính là tồn tại bên trong lời đồn, không có bất luận kẻ nào gặp qua! Ngươi bảo ta đi nơi nào tìm cho ngươi?"
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Vừa rồi nàng nói lời này, chính là muốn từ trong miệng Mộ Dung Nhu Nhi moi ra tin tức của Địa Ngục Chi Liên.
Nhưng không nghĩ tới, Địa Ngục Chi Liên là tồn tại bên trong lời đồn, không có bất luận kẻ nào gặp qua.
Như vậy sợ rằng tìm kiếm Địa Ngục Chi Liên có chút phiền phức.... ......
"Cố cô nương," Giọng điệu của Mộ Dung Nhu Nhi mềm xuống, hiểu lấy tình cảm để lay động lòng người: "Nữ nhân Mộ Dung Yên kia không cho được ngươi cái gì, cho nên vẫn hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút cái gì có lợi nhất đối với ngươi, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, thì không còn lần sau đâu, ngươi vẫn chỉ là tồn tại tầng thấp nhất của nơi trục xuất này như trước!"
"Này!"
Dạ Nặc hoàn toàn tức giận rồi, hai tay chống nạnh vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đống đại tiện ghê tởm, ngươi có thể cút ngay hay không, Llqđ đừng ở chỗ này ghê tởm ta! Miễn cho ta phun ra cơm ăn chiều hôm nay!"
"Tiểu tử!"
Mộ Dung Nhu Nhi biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan: "Ngươi không có giáo dưỡng như thế, thì để cho ta tới dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép! Nhìn thấy trưởng bối ngươi chính là có thái độ như thế?"