"Lăng Hi, ngươi thật to gan, thế mà lại dám đến Bách Thảo Đường ta gây chuyện!"
Tiếng nói chưa dứt, Triệu chưởng quỹ đã đi nhanh ra, con ngươi sắc bén giống như lợi kiếm bắn về phía Lăng Hi, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, cút khỏi nơi này! Bách Thảo Đường ta không chào đón người Lăng gia ngươi!"
"Ha ha!" Lăng Hi cười ha ha hai tiếng, "Triệu chưởng quỹ, chỉ sợ rất nhanh Bách Thảo Đường các ngươi sẽ đổi chủ, lúc trước là Cố Nhược Vân trước ước hẹn một tháng, chính là ta làm người tương đối thiện lương, sợ một tháng thời gian nàng trưởng thành quá chậm, cho nên lại thêm vào hơn một tháng, chỉ là Bách Thảo Đường các ngươi ngu xuẩn cho rằng một phế vật sẽ đạt được thắng lợi, còn dùng toàn bộ Bách Thảo Đường làm tiền đặt cược, các ngươi đã muốn nhét Bách Thảo Đường vào trong tay ta như thế, làm sao ta có thể không thỏa mãn các ngươi? Yên tâm, ở dưới sự quản lý của ta, Bách Thảo Đường sẽ càng phú cường (giàu có + mạnh mẽ) hơn trước kia!"
Kỳ thực, nếu không có Luyện Khí Tông làm chỗ dựa, dù thế nào Lăng Hi cũng không dám làm ra chuyện như vậy, nhưng phía sau hắn đường đường là Luyện Khí Tông! Cho dù thế lực sau lưng Bách Thảo Đường cường thịnh hơn nữa, như thế nào có thể so sánh với Luyện Khí Tông?
"Bách Thảo Đường ta chưa từng đáp ứng qua điều kiện vô lễ như thế!"
Triệu chưởng quỹ sắc mặt cực kỳ khó coi, bàn tay gắt gao nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thế nào? Các ngươi là nhìn thấy thực lực hiện giờ của ta cho nên sợ hãi ?" Lăng Hi ‘xuy’ một tiếng cười.
Nghe được lời nói của hắn, mọi người mới đưa ánh mắt về phía Lăng Hi, lúc nhìn đến thực lực của hắn trong phút chốc đám người bỗng ồn ào nghị luận.
"Võ Giả sơ cấp? Lăng Hi thế mà lại đã đột phá Tụ Khí cấp tám, tới Võ Giả sơ cấp, vừa rồi ta lại có thể không thấy được."
"Trời ạ, theo ta được biết, một tháng trước Lăng Hi mới chỉ là Tụ Khí cấp năm, nhanh như vậy đã đạt đến Võ Giả sơ cấp?"
"Ta đoán chừng là Bách Thảo Đường nói mạnh miệng quen rồi, hiện giờ nhìn thấy thực lực của Lăng Hi cho nên sợ hãi, chậc chậc, nếu như vậy thì không nên đáp ứng điều kiện này, bây giờ hối hận còn có tác dụng gì?"
Lập tức, tất cả tầm mắt khinh thường và trào phúng đều quét về phía Triệu chưởng quỹ, làm Triệu chưởng quỹ tức đến mức hận không thể giết tiểu súc sinh trước mắt!
Ngay tại lúc hai bên có chút giằng co chưa xong, một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến: "Triệu chưởng quỹ, chuyện này giao cho ta đến xử lý đi."
Đại tiểu thư?
Triệu chưởng quỹ hai mắt sáng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân từ phía sau đi tới, hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì.
"Hừ, Cố Nhược Vân, rốt cục ngươi cũng chịu đi ra!"
Lăng Hi cười lạnh một tiếng, lúc khuôn mặt âm trầm nhìn đến Cố Nhược Vân nổi lên một cơn gió lốc: "Một khi đã như vậy, cũng là lúc chúng ta nên bắt đầu quyết đấu."
"Quyết đấu?" Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười nói, "Cũng không phải là không thể được, nhưng mà hứa hẹn ngươi đáp ứng lúc đó còn tính không?"
"Hứa hẹn gì?"
"Chính là, nếu như ngươi thua trận, toàn bộ gia sản của Lăng gia đều thuộc về ta, mà ngươi, phải quỳ lạy ở trước mặt ta gọi ta là chủ nhân! Hơn nữa trước mặt mọi người nhục mạ Lăng gia lão nhân kia là một lão già súc sinh không bằng!"
"Ngươi nói hưu nói vượn (nói bậy bạ)!" Lăng Hi sắc mặt xanh mét giận dữ hét lên, "Khi nào thì ta đáp ứng qua loại điều kiện này?"
Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: "Vậy lúc nào thì ta đáp ứng qua dùng Bách Thảo Đường làm tiền đặt cược?"
"Ngươi.... ......." Lăng Hi trong ngực có một cổ lửa giận, không phát tiết ra thật sự không thoải mái, "Tốt! Thật sự rất tốt! Nhưng mà Cố Nhược Vân, ngươi cho là ngươi có thể chiến thắng ta sao? Một cặn bã cấp Tụ Khí, ngay cả một võ giả chân chính đều không phải! Cho dù cho ngươi một trăm cái mạng, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!"
Nói ra, cấp Tụ Khí còn không phải một võ giả, loại thực lực này căn bản chính là một cặn bã!